Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều - Chương 462

Cập nhật lúc: 2025-10-06 22:48:58
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì chuyện giáo d.ụ.c trẻ em, thôn liền sắp xếp mỗi hộ dân đưa cơm cho thầy giáo Hạ trong bảy ngày, mà việc họ quen chính là vì đưa cơm đó.

Ở nhà , Bùi Hoa Trân gần như đảm nhiệm hết công việc nhà, chuyện đưa cơm như đương nhiên cũng giao cho bà.

Bà vốn chút hiểu , mỗi thầy giáo Hạ dạy học, bà đều dừng ở đây, ông dạy học.

Lâu dần, Hạ Chính Khanh cũng chú ý đến cô gái khuôn mặt lúc nào cũng đen nhẻm, ánh mắt nhút nhát .

"Cô cũng chữ ?"

Bùi Hoa Trân lắc đầu, bà từng học ở thành phố một thời gian, nếu như nhà xảy chuyện, căn bản sẽ biến thành như bây giờ.

Có lẽ, bà còn cơ hội thi đỗ đại học.

" thấy cô hứng thú với nội dung trong sách."

Bùi Hoa Trân chỉ cầm một cành cây, một câu thơ mặt đất.

Mặc dù chỉ dùng một cành cây nhỏ nhưng cũng thể thấy chữ bà .

Hạ Chính Khanh kinh ngạc hỏi: "Cô chữ ?"

"Vâng, chữ."

Giọng bà cũng nhẹ nhàng yếu ớt nhưng dễ .

" thể dạy cô nhiều hơn, chỉ cần cô thì thể đến tìm ." Người đàn ông đưa tay , tay , vì việc nên bẩn thỉu, bà đưa tay , chỉ xách cái chậu đựng cơm ông ăn rời .

Hạ Chính Khanh vốn sinh trong gia đình truyền thống hiếu học, đến đây dạy học cũng là vì sự sắp xếp của gia đình.

Thời đại của họ thịnh hành việc chịu khổ, ông đến Hương Hạ dạy học vài năm, khi về sẽ dễ tìm việc hơn.

Hạ Chính Khanh bóng lưng cô gái rời , khẽ .

Giây tiếp theo, bầu trời còn quang đãng bỗng đổ mưa như trút nước, dì ruột bà lẩm bẩm: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt, thu dọn lúa, ướt hết , cả nhà chúng ăn gì đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-nam-80-xuyen-thanh-dai-my-nhan-duoc-chong-cung-chieu/chuong-462.html.]

Một cái tát giáng xuống, mặt Bùi Hoa Trân đau rát.

Thực bà mới đem lúa ngoài phơi nắng, mà trời mưa cũng là chuyện bà thể kiểm soát .

dì ruột một cách sâu xa, dì ruột lập tức quát: "Nuôi ăn nuôi ở, mà còn dám bằng ánh mắt như , còn mau thu dọn lúa, tối nay cô đừng ăn cơm nữa, ở luôn trong chuồng bò !"

Bùi Hoa Trân gì đó, cuối cùng vẫn nuốt nước bọt gì.

Bà càng phản kháng, hình phạt càng nhiều, như , còn bằng .

Bà đờ đẫn thu dọn lúa, về phía bếp nóng tỏa , đó là cháo gà bà nấu, còn kịp ăn một miếng nóng hổi nào.

Bùi Hoa Trân thở dài, trong chuồng bò, con bò già ăn ngon lành, đây đều là cỏ bà cắt núi.

DTV

Làm nhiều việc đồng áng như , bà còn ăn một bữa no.

Lúc nãy cả mưa ướt hết, Bùi Hoa Trân tùy tiện lau mặt, co ro trong góc.

Trời dần tối, một bóng cầm đèn dầu dần tiến gần, Bùi Hoa Trân cảnh giác nhưng thấy một bẩn thỉu giống bà đến.

"Hoa Trân, Hoa Trân, cô ở đây."

Hóa là Cẩu Thặng, Cẩu Thặng cũng giống bà, là một đứa trẻ mồ côi cha , ăn cơm trăm nhà trong thôn, thường xuyên một tên lưu manh trong thôn bắt nạt, hai đồng bệnh tương liên, thường xuyên no bữa đói bữa , vì , Bùi Hoa Trân đồ ăn ngon, thường sẽ để một ít cho .

"Sao đến đây?"

"Mụ dì ghẻ độc ác cho cô ăn cơm ." Cậu cởi chiếc áo khoác rách nát, khoác lên bà.

Khiến Bùi Hoa Trân cảm thấy ấm áp trong chốc lát, bà sờ bụng : "Không , dù cũng quen ."

Cẩu Thặng lấy từ trong túi một chiếc bánh bao trắng, năm nay, bánh bao trắng là đồ xa xỉ .

Mặc dù bánh dính một ít bẩn nhưng thể thấy, Cẩu Thặng bảo quản .

 

Loading...