Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 81: Hái trái cây
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:34:07
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Thành ôm con trai, giới thiệu: “Đây là vợ và con trai , hôm nay rảnh rỗi nên đưa hai con nó qua đây chơi một lát.”
Triệu Kiến Quốc ngày nào cũng bôn ba núi, phơi nắng đến đen nhẻm, càng nổi bật hàm răng trắng đến phát sáng.
Tuổi của Triệu Kiến Quốc lớn hơn Cố Thành.
Liễu Nhân Nhân mỉm chào một tiếng: “Triệu đại ca.”
“Em dâu khách sáo quá.” Triệu Kiến Quốc xua xua tay, lúc Cố Thành xuất ngũ, quân hàm còn cao hơn , một tiếng “đại ca” của cô, nhận mà thấy hổ thẹn.
Thấy Cố Thành đang ôm con trai mập mạp, Triệu Kiến Quốc nhịn đưa tay véo má phúng phính của bé, khen: “Con trai nuôi khéo thật đấy.”
Gương mặt trắng trẻo mềm mại, đôi mắt to tròn xoe như hai quả nho đen, trông thật đáng yêu.
Không vợ chồng Cố Thành nuôi con kiểu gì nữa.
Lúc Cố Viêm Viêm đang Triệu Kiến Quốc chằm chằm, đôi mắt mở to, tràn đầy vẻ tò mò. Chú bé từng gặp, những thứ xa lạ bé đều thêm vài .
Triệu Kiến Quốc đưa tay sờ bé, Cố Viêm Viêm liền nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn , vui bĩu môi phun nước miếng.
Triệu Kiến Quốc phá lên ha hả, chọn một quả táo lớn trong đĩa trái cây bàn đưa cho bé.
Nhìn thấy quả táo lớn, ánh mắt Cố Viêm Viêm liền sáng rực lên, bàn tay nhỏ mũm mĩm lập tức ôm lấy quả táo, đưa lên miệng gặm gặm.
Tiếc là mấy chiếc răng cửa nhỏ xíu của bé vẫn c.ắ.n nổi quả táo, chỉ để một bãi nước miếng.
Cố Thành lên tiếng: “Lão Triệu, dẫn chúng lên núi hái trái cây .”
Không thì lát nữa trời nóng hơn.
“Được, thôi.” Triệu Kiến Quốc lấy mấy cái sọt lớn đựng trái cây, dẫn mấy họ lên núi.
Liễu Nhân Nhân sợ Cố Viêm Viêm cầm chắc quả táo, định giúp bé một tay, ngờ thằng nhóc lập tức ôm chặt quả táo buông, vẻ mặt đầy cảnh giác .
Chỉ sợ Liễu Nhân Nhân giật mất quả táo lớn của .
Liễu Nhân Nhân: “...”
Cô bực vỗ m.ô.n.g bé hai cái, nhỏ: “Lát nữa đói bụng thì đừng tìm .”
Thằng nhóc uống sữa lúc hơn năm giờ, tính thì cũng sắp đến cữ đói .
Triệu Kiến Quốc với họ: “Mọi đến đúng lúc lắm, dạo dưa hấu, đào, nho, táo tàu, lê thơm, cả táo tây núi đều chín .”
Liễu Nhân Nhân tò mò quanh, cây ăn quả núi trông phát triển , nhiều nông dân đang bận rộn hái quả.
Trái cây hái xuống sẽ xe tải lớn chở đến huyện, đến các cửa hàng bách hóa, trung tâm thương mại trong thành phố để bán.
Một loại quả để lâu còn bán ngoài tỉnh.
Triệu Kiến Quốc thở dài: “Tiếc là năm nay thời tiết , sản lượng trái cây bằng năm ngoái.”
Mảnh đất thích hợp để trồng cây ăn quả, những năm thời điểm , vườn cây sai trĩu quả, cây nào cây nấy đều chi chít quả, nặng trĩu đến oằn cả cành, sản lượng đáng mừng.
Không như năm nay, vì lâu mưa, ngày nào cũng nắng gắt, lá và cành cây đều cháy nắng ở các mức độ khác .
Quả cũng nhiều như những năm , kích thước cũng nhỏ hơn một chút.
May mà bên cạnh hồ chứa để dẫn nước về tưới tiêu nên tổn thất quá lớn.
Cố Thành cũng thở dài: “Bên các vẫn còn chán, những nơi khác, hoa màu ngoài đồng khô héo hết cả, vụ mùa năm nay e là chẳng thu hoạch bao nhiêu.”
“Haiz!” Triệu Kiến Quốc căng mặt , “Năm nay ai cũng khó khăn, nông dân trồng trọt càng khổ hơn.”
Người công việc còn đỡ, mỗi tháng thể lĩnh lương thực phân phối, như ở nông thôn, trông trời mà ăn, nếu gặp thiên tai thì chỉ công cốc cả năm mà đến lương thực cho năm cũng chẳng .
Cố Thành vỗ vai : “Thiên tai nhân họa, đây cũng là chuyện cách nào khác.”
Triệu Kiến Quốc đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, với : “Nói thật nhé, với tình hình hiện tại, chúng nên mua ít lương thực về tích trữ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-81-hai-trai-cay.html.]
Dù họ là công nhân ăn lương thực phân phối, nhưng việc đời vô thường, ai tương lai sẽ thế nào.
Vào những năm đói kém, gì quan trọng bằng lương thực, chỉ lương thực trong tay mới cảm giác an hơn.
Cố Thành gật nhẹ đầu: “Cứ tích trữ nhiều một chút .”
Hai họ cũng xuất từ nông dân, tuy mỗi đều công việc, nhưng thật sự đến lúc đó, thể nào bỏ mặc của .
Triệu Kiến Quốc liền hỏi : “Cha ở nông thôn , kiếm chút lương thực ?”
Tình hình của Triệu Kiến Quốc giống lắm, Cố Thành xuất ngũ trở về quê cũ, nhưng quê của Triệu Kiến Quốc ở huyện Sùng Dương, xuất ngũ đến bên nhà vợ.
Vợ là thành phố.
Cố Thành: “Bây giờ ở quê đều ăn cơm tập thể, lấy lương thực chứ.”
Cho dù lương thực, cái thời buổi , cũng ai bán lương thực .
Triệu Kiến Quốc nghĩ một lát, hạ giọng với : “ một nông dân ở trong mấy khe núi hẻo lánh, vì nơi đó quá xa xôi, ảnh hưởng nhiều bởi chính sách của cấp , ở nhà trồng trọt nuôi gà đều hạn chế, e là trong tay ít lương thực dự trữ.
Để lúc nào hỏi thăm xem, cần ?”
Cố Thành liếc một cái, gì, nhưng hai rõ ràng ngầm thỏa thuận với .
Liễu Nhân Nhân: “...”
Thôi , cứ coi là khí .
Triệu Kiến Quốc dẫn hai vợ chồng leo lên đỉnh núi, : “Trái cây mọc ở cao cũng ngọt hơn, hai ăn gì thì cứ hái thoải mái.”
Cố Thành: “Ghi sổ nhé?”
Triệu Kiến Quốc sững sờ: “...Thế thì , nhiều nhất là tính cho hai giá thấp nhất thôi.”
Trái cây rẻ, hai vợ chồng lỡ như hái một hai trăm cân, gánh nổi .
Cố Thành cũng chỉ đùa với một chút, đầu hỏi Liễu Nhân Nhân: “Em hái gì?”
Mảnh đất táo, táo đỏ và nho.
Liễu Nhân Nhân hào hứng: “Mỗi loại hái một ít .”
Cố Thành bèn bế con, cùng cô hái trái cây.
Triệu Kiến Quốc bế con giúp , nhưng đưa tay , Cố Viêm Viêm kiêu kỳ ngoắt đầu , chỉ để cho cái ót.
Vì đang ở nơi xa lạ, trong lòng Cố Viêm Viêm chút sợ hãi, cứ bám dính lấy Cố Thành chịu xuống.
Lúc lạ bế nó, là chuyện thể nào.
Liễu Nhân Nhân giải thích: “Ngại quá Triệu đại ca, thằng bé sợ lạ ạ.”
Triệu Kiến Quốc mấy để tâm: “Không , trẻ con đứa nào cũng , cũng hai đứa con trai, một đứa con gái. Lần hai đến, báo một tiếng, sẽ dẫn chúng nó đến chơi cùng.”
Cây táo cao, lúc hái dùng dụng cụ, Triệu Kiến Quốc chỉ cho họ cách .
Liễu Nhân Nhân ham trái cây, cô thích quá trình hái quả hơn, tận hưởng.
Táo, táo đỏ, nho, mỗi loại trái cây đều hái nửa sọt nhỏ.
Cuối cùng, họ đến mảnh đất khác hái một giỏ đào, hai quả dưa hấu lớn, khó khăn lắm mới đến một , đương nhiên hái thêm nhiều trái cây mang về.
Thật Liễu Nhân Nhân vẫn thấy , nhưng trái cây đủ nhiều, hái nữa thì mang về nổi.
Triệu Kiến Quốc hào phóng : “Hai hái bao nhiêu thì cứ hái bấy nhiêu, chiều nay xe tải lớn giao hàng trong thành phố, hai thể nhờ xe về.”
Từ huyện Sùng Dương thành phố, qua huyện Tân An.
--------------------