Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 488: Mua cá mua thịt

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rau xanh chẳng đáng mấy đồng, ngay từ đầu Liễu Nhân Nhân nghĩ đến việc kiếm tiền bằng cách trồng rau.

 

Huống hồ, nhà chỉ một sào đất, rau trồng vặn đủ cho cả nhà ăn, lấy rau thừa mà bán cho trong khu gia đình chứ?

 

Châu Tiểu Muội bực bội : “Toàn là một lũ mắt , cứ thấy khác hơn là chịu , chị đừng để ý đến họ là .”

 

Nơi hẻo lánh, những đến đây theo quân phần lớn đều đến từ nông thôn.

 

Người thích chiếm hời thì nhiều lắm.

 

Châu Tiểu Muội chẳng thích giao du với họ, bạn bè của cô trong khu gia đình cũng nhiều.

 

Liễu Nhân Nhân ấm ức : “Em trả lời họ , là rau nhà đủ ăn.”

 

Châu Tiểu Muội gật đầu: “Phải như chứ, chị mà thế thì phiền phức dứt .”

 

Trên mặt đất tuyết đọng, suốt quãng đường, Liễu Nhân Nhân dắt xe đạp đến núi Đông Pha.

 

Châu Tiểu Muội sớm ngóng , mai là Tết, hôm nay trong thôn chắc chắn sẽ mổ lợn.

 

Nơi hẻo lánh, đến mua thịt lợn nhiều, họ mổ một con lợn, thịt căn bản là bán hết .

 

Chỉ thể thành thịt muối, để dành bán dần.

 

, trong thôn sẵn lòng bán thịt lợn tươi cho họ.

 

Châu Tiểu Muội dẫn Liễu Nhân Nhân đến nhà của dân trong thôn mổ lợn hôm nay.

 

Họ đều mang theo lương thực tinh và vải vóc đến để đổi thịt lợn.

 

Châu Tiểu Muội mua hai cân mỡ khổ, hai cân thịt ba chỉ, và một cái chân giò.

 

Liễu Nhân Nhân mua nhiều hơn cô một chút, năm cân thịt lợn, năm cân sườn, hai cái móng giò, và hai cái tai heo.

 

Bác bán thịt lợn thấy họ là khách quen của thôn nên cho họ một ít lòng lợn.

 

Liễu Nhân Nhân một miếng gan lợn, suy nghĩ một lát, cô mua thêm một cái dày lợn để tối về hầm canh uống.

 

Sắp Tết , ngoài thịt lợn, hôm nay còn mua gà nữa.

 

Nhà Liễu Nhân Nhân cũng một thời gian khá dài ăn thịt gà .

 

Họ vẫn đến nhà Cao Thẩm Tử.

 

Liễu Nhân Nhân mua một con gà mái già, còn trứng thì mua.

 

Cao Thẩm T.ử thêm hai tấm vải, bà tít mắt với họ: “ thôn bên cạnh mấy hôm nay tát ao, cá để đổi đấy.”

 

Nghe , Liễu Nhân Nhân và Châu Tiểu Muội .

 

Tết nhất định ăn cá, vốn dĩ, Liễu Nhân Nhân đang định bụng mai sẽ trấn sớm một chút để mua hai con cá về.

 

Bây giờ... thôn tát ao, đương nhiên thể bỏ lỡ cơ hội .

 

Thế là, hai theo Cao Thẩm Tử, vội vội vàng vàng chạy đến Tam Câu Thôn gần đó.

 

Cao Thẩm T.ử họ hàng ở bên , bà dẫn họ đến thẳng nhà họ hàng để mua cá.

 

Trong vùng núi hẻo lánh quản lý nghiêm, tát ao , nhà nào nhà nấy đều chia ít cá.

 

Người họ hàng của Cao Thẩm T.ử tên là Từ Tiểu Huy, là em họ của bà.

 

Nhìn thấy Liễu Nhân Nhân và Châu Tiểu Muội, ban đầu Từ Tiểu Huy ngơ ngác.

 

Sau khi họ đến để mua cá, lập tức đổi thành vẻ mặt tươi .

 

Cao Thẩm Tử: “Năm nay chia bao nhiêu cá?”

 

Nhắc đến chuyện , Từ Tiểu Huy càng vui hơn: “Nhiều lắm ạ, mấy năm nay mùa, cá trong ao lớn nhanh mà béo núc.”

 

Từ Tiểu Huy biếu Cao Thẩm T.ử hai con cá trắm cỏ, lấy tiền.

 

Lúc đến Cao Thẩm T.ử cũng mang đồ cho , một giỏ trứng gà, một miếng thịt lợn.

 

Hai qua , xem như là thăm hỏi họ hàng bình thường.

 

Liễu Nhân Nhân và Châu Tiểu Muội thì khác, họ đến đây là để mua cá.

 

Từ Tiểu Huy hỏi họ: “Nhà em cá trắm cỏ, cá mè và cá lóc, các chị mua loại nào?”

 

Liễu Nhân Nhân cố nhịn, chỉ lấy một con cá lóc, một con cá trắm cỏ.

 

Lần Châu Tiểu Muội hào phóng, một mua luôn bốn con cá trắm cỏ.

 

Trong ao chỉ nuôi cá mà còn cả tôm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-488-mua-ca-mua-thit.html.]

 

Có điều, nhà Từ Tiểu Huy chia tôm, giới thiệu cho họ một nhà khác.

 

Nhờ sự giúp đỡ của , Liễu Nhân Nhân mua hai cân tôm to.

 

Thế là, thịt lợn, thịt cá, thịt gà, thịt tôm đều đủ, ngày mai cần lên trấn mua đồ nữa.

 

Hai trở về với thành quả đầy ắp.

 

Lúc về đến nhà, gần trưa .

 

Liễu Nhân Nhân dỡ những thứ lặt vặt xuống, thịt lợn, cá, tôm đều để thẳng ngoài sân.

 

Trời lạnh, trong sân đặt một cái lu lớn để chứa đồ.

 

Cố Thành đang nấu bữa trưa.

 

Bữa trưa thịt xào ớt, mộc nhĩ xào trứng, cải thảo hầm đậu hũ đông.

 

Bữa trưa của mấy đứa nhỏ là cháo thịt nạc rau xanh.

 

Cố Thành ở nhà, Liễu Nhân Nhân nhàn hơn nhiều.

 

Buổi chiều dạy học xong, Cố Thành dẫn mấy đứa nhỏ ngoài trượt tuyết.

 

Nhân lúc ba đứa sinh ba đang ngủ, Liễu Nhân Nhân hái một giỏ rau xanh mang sang nhà Châu Tiểu Muội.

 

Châu Tiểu Muội đang bận rộn trồng rau.

 

Nghĩ đến điều gì đó, cô với Liễu Nhân Nhân: “Nhân Nhân , qua hai hôm nữa, thím thể qua nhà cháu hái thêm ít rau xanh ?”

 

“Cạnh Nam với Cạnh Bắc đang học trấn , đợi qua Tết, chúng nó lên trấn chúc Tết thầy cô.”

 

“Thím đang nghĩ, để hai đứa nó mỗi đứa xách một con cá, mang thêm ít rau xanh biếu thầy cô.”

 

Cho nên, hôm nay lúc ở thôn Tam Câu, Châu Tiểu Muội mới mua một lúc bốn con cá.

 

Cũng cần thiết tặng quà gì quá đắt đỏ, rau xanh đáng bao nhiêu tiền, trời lạnh thế , chủ yếu là ăn cho tươi thôi.

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Được ạ thím, rau xanh thím cứ tự nhiên hái.”

 

Trước lúc nhà Liễu Nhân Nhân trồng rau, Châu Tiểu Muội ngày nào cũng như ngày nào, đều đặn mang một giỏ rau xanh sang cho cô.

 

Bây giờ cô cần giúp đỡ, đương nhiên Liễu Nhân Nhân sẽ từ chối.

 

Nhắc đến trường học trấn, Liễu Nhân Nhân nhớ tới chuyện Cố Thành đó, rằng ngày mai sẽ đưa Cố Viêm Viêm đến trường học.

 

Không Cố Thành nghĩ cách nào .

 

Tối hôm đó, Liễu Nhân Nhân liền nhắc chuyện với Cố Thành.

 

Cố Thành trầm ngâm : “Qua hai hôm nữa lên trấn một chuyến, tìm hiệu trưởng để bàn bạc một chút.”

 

Liễu Nhân Nhân “Ồ” một tiếng: “Còn cả Trần Tiểu Phi nữa, đợi khai giảng , vẫn nên để thằng bé đến trường học thì hơn.”

 

Không dạy Trần Tiểu Phi, chỉ là chuyện học hành , vẫn là ở trường thì phù hợp hơn.

 

Không chỉ đơn thuần là học kiến thức, mà còn là mối quan hệ thầy trò, quan hệ bạn bè...

 

Trẻ con vẫn nên ngoài để quen nhiều hơn.

 

Giống như Cố Viêm Viêm, nếu chỉ vì học kiến thức, thì một cũng thể dạy thằng bé .

 

Cần gì tốn công tốn sức đưa thằng bé lên trấn học gì.

 

Cố Thành đăm chiêu : “Trần Tiểu Phi chịu học trấn ?”

 

Liễu Nhân Nhân cũng chắc: “Chắc là ạ, dạo thằng bé cởi mở hơn nhiều , hơn nữa, em dạy riêng cho nó kiến thức lớp một và lớp hai, dám điểm tối đa, nhưng thi đỗ thì chắc chắn thành vấn đề.”

 

“Nếu thể sắp xếp cho nó lên trấn học, đến lúc đó, cứ để nó tham gia kỳ thi vượt lớp, học thẳng lên lớp ba, để nó khỏi học lớp một, lớp hai thấy thoải mái.”

 

Cố Thành vui khi thấy Trần Tiểu Phi học.

 

“Mấy hôm nay dạy nó tập xe đạp, đợi nó xe thành thạo thì để nó phụ đón Viêm Viêm.”

 

Liễu Nhân Nhân sững sờ: “...Thằng bé còn nhỏ mà.”

 

Trong nhà đúng là một chiếc xe đạp nữ nhẹ hơn, nhưng một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, ngày nào cũng đạp xe về về trấn, vẫn là quá vất vả.

 

Cái đó còn , chủ yếu là an .

 

Giống như hai con trai nhà thím Châu Tiểu Muội, cũng vì sợ chúng nó đường gặp chuyện gì bất trắc, nên mới ở nội trú trong trường.

 

--------------------

 

 

Loading...