Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 469: Châu Tiểu Muội

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Thành gật đầu: "Ngày mai sẽ hỏi thăm một chút."

 

Đợi đến khi họ dọn dẹp xong phòng ốc, trời cũng muộn.

 

Trong đơn vị chắc chắn nhà ăn, nhưng trời muộn thế , đến nhà ăn chắc cũng còn cơm nước gì.

 

Liễu Nhân Nhân lấy một gói mì sợi từ trong hòm , bày dầu, muối, tương, giấm các thứ trong nhà bếp.

 

“Tối nay chúng nấu mì ăn.”

 

Cố Thành mấp máy môi, định gì đó thì đột nhiên thấy gõ cửa.

 

“Anh là Cố Lữ Trưởng mới đến ...”

 

Liễu Nhân Nhân đầu , thấy Cố Thành dẫn một phụ nữ trung niên trạc ba mươi mấy tuổi nhà.

 

Liễu Nhân Nhân bê một chiếc ghế cho cô : “Chị, chị .”

 

Châu Tiểu Muội “ai” một tiếng: “ ở ngay sát vách, nghĩ bụng hai mới đến cũng tiện nấu nướng, giờ đến nhà ăn cũng chẳng còn cơm nước gì, nên mang cho hai bát sủi cảo.”

 

Liễu Nhân Nhân khéo léo từ chối: “Chị ơi, thế ngại quá, chị mang về cho các cháu ăn ạ, nấu chút mì ăn là .”

 

“Sau chúng đều là hàng xóm cả, khách sáo gì.” Châu Tiểu Muội đặt thẳng bát lên bàn, “Chỉ là một bát sủi cảo thôi, hai đừng chê là , nhà còn đứa nhỏ, về nhé...”

 

Châu Tiểu Muội đặt bát xuống tất tả rời .

 

Liễu Nhân Nhân liếc Cố Thành một cái: “Anh quen chồng chị ?”

 

Cố Thành lắc đầu: “Không quen, là Trung đoàn trưởng trong đơn vị.”

 

Liễu Nhân Nhân “ồ” một tiếng, vui vẻ : “Hàng xóm xem cũng dễ gần đấy chứ.”

 

Cố Thành : “Tặng một bát sủi cảo mà là dễ gần ?”

 

“Anh hiểu .” Liễu Nhân Nhân lấy bát đũa chia sủi cảo, “Tặng sủi cảo là chuyện nhỏ, lòng mới là quan trọng nhất.”

 

Hàng xóm mới đoán bây giờ họ gì ăn, chẳng lòng .

 

Tặng còn là sủi cảo, thời buổi nhà ai mà chẳng mấy khi ăn sủi cảo, còn là sủi cảo bột mì trắng, chắc là cố ý riêng.

 

Thế nên, Liễu Nhân Nhân mới Châu Tiểu Muội là lòng.

 

Cố Thành là đàn ông nên sẽ nghiền ngẫm những chuyện : “Ăn cơm .”

 

Phải là hàng xóm mới lòng thật, sủi cảo vẫn còn nóng hổi.

 

Liễu Nhân Nhân c.ắ.n một miếng, vị cũng tệ, là sủi cảo nhân thịt cần tây, chỉ là cần tây nhiều thịt ít.

 

Thời buổi vật tư thiếu thốn, gói sủi cảo đều như cả.

 

Liễu Nhân Nhân lẩm bẩm: “Đợi dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, sẽ mang hai món đồ sang nhà hàng xóm chào hỏi một tiếng.”

 

Ra ngoài, giữ gìn mối quan hệ với hàng xóm láng giềng là quan trọng.

 

Có qua , tình cảm mới bền lâu.

 

Sáng hôm vẫn ăn mì sợi, Cố Thành ăn sáng xong liền đến đơn vị.

 

Liễu Nhân Nhân bảo Cố Viêm Viêm trông chừng ba em sinh ba, còn cô thì dọn dẹp nhà bếp .

 

Tủ bếp, chum gạo, vại bột mì hôm qua sắp xếp xong.

 

Liễu Nhân Nhân sắp xếp lương thực, rau khô, bát đũa các thứ, đến nhà chính...

 

Đang bận rộn, Châu Tiểu Muội đến, tay dắt theo một bé gái, trông chừng bốn năm tuổi.

 

Châu Tiểu Muội dẫn con gái đến chào hỏi, : “Đây là con gái út nhà , tên là Phàn Tiếu Tiếu, hôm qua thấy hai bận rộn nên dám phiền.”

 

Liễu Nhân Nhân lấy từ trong túi một vốc kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho Phàn Tiếu Tiếu: “Chị, hôm qua cảm ơn sủi cảo của chị nhé, bát rửa sạch , lát nữa chị nhớ mang về.”

 

“Được.” Châu Tiểu Muội thấy ba em sinh ba, khá kinh ngạc : “...Đây đều là con trai của em ?”

 

Liễu Nhân Nhân: “Vâng, sinh ba ạ.”

 

“Trời đất ơi!” Châu Tiểu Muội tỏ vẻ hiếm lạ, “Đây là đầu tiên thấy sinh ba đấy, nhà em đúng là phúc thật.”

 

Chứ còn gì nữa, hai sinh bốn con trai, khắp mười dặm tám làng, xách đèn lồng tìm cũng nhà thứ hai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-469-chau-tieu-muoi.html.]

“Chị chơi một lát, sắp xếp đồ đạc một chút.”

 

Liễu Nhân Nhân mới mở hai cái hòm, bên trong đựng ấm , chén , đĩa hoa quả các thứ.

 

Còn một ít đồ ăn vặt linh tinh, cất trong tủ bếp.

 

Châu Tiểu Muội vội : “Để chị giúp em...”

 

“Không cần chị, chị cứ , cũng bao nhiêu đồ ạ.”

 

Châu Tiểu Muội ba em sinh ba, thấy cũng : “Vậy để chị trông bọn nhỏ giúp em.”

 

Liễu Nhân Nhân gì.

 

Châu Tiểu Muội cứ thế : “ cũng hai thằng con trai, một đứa mười bốn tuổi, một đứa mười tuổi, đều học trấn, một tuần mới về một .”

 

Liễu Nhân Nhân sững : “...Chị ơi, khu gia đình trường học ạ?”

 

Châu Tiểu Muội “chậc” một tiếng: “Cái xó núi mấy ai , lấy trường học chứ.”

 

Khu gia đình bên khá lớn, nhưng là nhà trệt, cộng thêm nơi hẻo lánh nên theo quân cũng nhiều.

 

Chẳng mấy ở, đương nhiên là trường học.

 

May mà con của Liễu Nhân Nhân vẫn còn nhỏ, đến tuổi học, cô hỏi: “Có nhà trẻ ạ?”

 

Châu Tiểu Muội xua xua tay: “Không , là tự trông con thôi, lớn hơn chút nữa thì gửi lên trấn học.”

 

Liễu Nhân Nhân trầm ngâm : “Chị ơi, ở đây cách trấn xa ạ? Trước đây em , đơn vị xe buýt thẳng đến thành phố Thanh...”

 

Cô mới đến, cái gì cũng , nên hỏi Châu Tiểu Muội một loạt vấn đề.

 

Qua lời kể của Châu Tiểu Muội, cô ít tình hình của đơn vị.

 

Đơn vị đúng là xe buýt thành phố Thanh, nhưng trấn để đón xe .

 

Khu quân sự cách trấn xa lắm, bộ một tiếng là đến, đạp xe đạp thì còn nhanh hơn.

 

Còn nữa, điều khiến Liễu Nhân Nhân đau đầu là, khu gia đình hợp tác xã, mua đồ vẫn lên trấn.

 

Châu Tiểu Muội : “Bên cạnh khu gia đình ruộng rau đấy, nhà theo quân đều thể nhận một mảnh đất tự canh, cũng thể trồng rau trong sân nhà.”

 

Người thời đều tính toán chi li, nhà Châu Tiểu Muội cũng trồng rau ngay trong sân.

 

Ngoài mảnh đất tự canh thì trồng khoai lang và ngô.

 

Không nhiều, nhưng cũng đủ để bọn trẻ trong nhà thêm mấy miếng bỏ bụng.

 

Châu Tiểu Muội : “Em ăn rau xanh, cứ thẳng sân nhà chị mà hái là ...”

 

Ngừng một lát, Châu Tiểu Muội thêm: “Lát nữa chị hái cho em một rổ mang sang.”

 

Nhà Liễu Nhân Nhân thứ khác đều , chỉ là thiếu rau ăn thôi.

 

“Chị ơi, em dùng lương thực đổi với chị nhé.”

 

Châu Tiểu Muội giả vờ trách: “Rau nhà chị tự trồng trong sân, đáng bao nhiêu tiền .”

 

Liễu Nhân Nhân: “Thế cũng thể lấy ạ.”

 

Châu Tiểu Muội nghĩ một lát hỏi: “Lúc nãy chị sân thấy... nhà em nuôi gà ?”

 

Liễu Nhân Nhân gật gật đầu: “Vâng, nuôi mấy con ạ, nuôi từ hồi ở khu quân sự , mang cùng sang đây luôn.”

 

Châu Tiểu Muội : “Nuôi gà quá, chúng một tháng chẳng ăn mấy bữa thịt lợn, thể trứng gà mà ăn .”

 

Nhà Châu Tiểu Muội cũng nuôi gà, nhưng chỉ nuôi hai con, cái thứ tốn lương thực lắm, nhất là mùa đông.

 

Liễu Nhân Nhân một cái: “Chị ơi, là em dùng trứng gà đổi rau xanh với chị nhé?”

 

Châu Tiểu Muội động lòng : “Thế thì ngại quá.”

 

Liễu Nhân Nhân mỉm : “Không ạ, mấy con gà nhà em đẻ trứng sai lắm, trứng gà đủ ăn ạ.”

 

hệ thống, trứng gà mà đủ ăn, thì lát nữa "tuồn" một ít từ hệ thống .

 

--------------------

 

 

Loading...