Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 466: Liễu Nhị Thẩm
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Thúy Hoa nhất thời thể ngay , nhưng chẳng vẫn còn Liễu Lai Phúc đó .
Liễu Lai Phúc việc khác thì , chứ trông con giúp một tay thì vẫn .
Liễu Nhân Nhân: “...Để hãy .”
Trông con thật sự là chuyện đơn giản, nếu bận quá xuể thì đúng là tìm giúp một tay.
“À .” Khương Thúy Hoa khẽ thì thầm, “Mấy hôm nay lẽ Nhị Thẩm của con sẽ đến tìm con đấy, thím mà đưa yêu cầu gì thì con cứ mặc kệ là .”
Liễu Nhân Nhân đoán: “Là vì chuyện của Tiểu Mãn ạ?”
Liễu Tiểu Mãn là em họ của Liễu Nhân Nhân.
“Chứ còn gì nữa.” Khương Thúy Hoa thở dài một , “Tiểu Mãn qua năm cũng mười sáu tuổi , thím của con cứ nhăm nhe cho nó bộ đội, thằng bé Tiểu Mãn ...”
Khương Thúy Hoa là giúp đỡ gia đình Liễu Nhị Thúc, chỉ là, thằng bé Liễu Tiểu Mãn đúng là nghịch ngợm quá.
Không thích học thì thôi , còn suốt ngày mấy chuyện .
Hồi thu hoạch vụ thu năm ngoái, nó còn phát hiện lén lút trồng khoai lang núi.
Ngày thường, nó còn buôn bán vài thứ, bắt mấy , đúng là khiến đau đầu.
Nếu nể tình là cùng làng, tuổi còn nhỏ, thì sớm đưa cải tạo lao động .
Người như , thể bộ đội chứ.
Khương Thúy Hoa vì nó mà ảnh hưởng đến tiền đồ của con rể .
Liễu Nhân Nhân: “...”
Nói cũng , Liễu Tiểu Mãn trở nên như , ít nhiều cũng chút ảnh hưởng từ cô.
Lúc mới xuyên tới đây, Liễu Nhân Nhân từng giao dịch với Liễu Tiểu Mãn, dùng kẹo sữa Đại Bạch Thỏ để đổi lấy cá tôm nhỏ của ...
Có lẽ vì nếm vị ngọt, đó, Liễu Tiểu Mãn mày mò những mánh khóe kiếm tiền khác.
Thằng nhóc tuổi lớn, nhưng đầu óc lanh lợi.
Cũng là do cảnh hiện tại cho phép, nếu , với đầu óc của Liễu Tiểu Mãn, cũng khá hợp để buôn.
Còn về việc bộ đội...
Đi bộ đội thì thật, nhưng quá vất vả, tự do, Liễu Tiểu Mãn đến cả việc xuống đồng kiếm công điểm cũng .
Liễu Nhân Nhân ngẫm nghĩ: “Tiểu Mãn, chắc nó thích bộ đội nhỉ.”
“Chuyện đến lượt nó tự quyết .” Khương Thúy Hoa hừ một tiếng, “Nếu thật sự cơ hội , nó mà bộ đội, chú thím của con mà đ.á.n.h gãy chân nó.”
“Cho nên, nếu thím của con đến tìm con, con cứ từ chối thẳng thừng là .”
Liễu Nhân Nhân “ừm” một tiếng: “Con sẽ liệu mà .”
Không thể mở miệng nhận lời , nếu thì bảy cô tám dì trong làng sẽ kéo đến tìm Cố Thành nhờ vả hết.
Sau khi chuyện với Khương Thúy Hoa về Liễu Tiểu Mãn, buổi chiều, lúc Liễu Nhân Nhân thấy Liễu Nhị Thẩm đến nhà thì cũng hề ngạc nhiên.
Rót một tách cho Liễu Nhị Tẩu, Liễu Nhân Nhân : “Nhị Thẩm, thím một lát ạ.”
“Ôi.” Liễu Nhị Tẩu khách sáo , “Nhân Nhân , con xem, con sinh bốn đứa con trai mà trông cứ như sinh đứa nào .”
Bà hề khoa trương chút nào, ở quê của họ, nhà nào con dâu mới sinh con xong là thoáng chốc như già mấy tuổi.
Không thì cũng là vóc dáng biến dạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-466-lieu-nhi-tham.html.]
Đâu như Liễu Nhân Nhân, sinh bốn đứa con trai mà khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng trẻo mịn màng, vóc cũng thon thả.
Người quen mà thấy, bảo là khuê nữ chồng cũng tin.
Liễu Nhân Nhân chỉ mà gì.
Liễu Nhị Thẩm “chà” một tiếng: “Xem , cháu với cháu rể sống sung túc, trông trẻ hơn một chút cũng là bình thường.”
“Ta thấy cha cháu, hai năm nay cũng chẳng già mấy.”
Nhắc đến Khương Thúy Hoa và Liễu Lai Phúc, trong làng chỉ ngưỡng mộ mà thôi.
Liễu Nhị Thẩm đương nhiên cũng : “Nhân Nhân , thím cũng vòng vo với cháu nữa, ở quê ai cũng sống khổ, lứa già chúng cả đời cứ thôi, khổ một chút cũng đành.”
“ các em họ của cháu, chúng nó đều còn trẻ, lớn chúng ai cũng chúng nó chịu khổ như .”
Liễu Nhân Nhân : “Thím ơi, bây giờ thời thế khác , cuộc sống sẽ ngày càng hơn thôi ạ.”
Liễu Nhị Thẩm ngượng ngùng : “Mấy cái đạo lý lớn lao đó thím hiểu, thím chỉ , cuộc sống , thì vẫn công việc, ăn lương thực cung cấp mới !”
Liễu Nhân Nhân cau mày : "Thím thì, ngày tháng ai mà chẳng sống, nhưng cơ hội việc đều là một củ cải một cái hố, ai cũng ."
" là thế." Liễu Nhị Thẩm gật đầu : "Phận chúng khổ mà, công việc thành phố đều đến lượt nhà quê chúng , lối thoát duy nhất chính là giống như cháu rể, bộ đội."
"Tương lai lập công thăng chức, ngày tháng mới hy vọng, Nhân Nhân ..."
Liễu Nhị Thẩm tiếp: "Thím cháu rể lo cho cháu trưởng nhà trưởng thôn một suất lính ? Em họ con, Tiểu Mãn, qua năm cũng mười sáu tuổi , thím với Nhị Thúc của con cũng cho nó bộ đội."
"Nói gì thì , chúng mới là một nhà, cháu rể giúp nhà trưởng thôn thì chắc chắn cũng giúp nhà , nào?"
Liễu Nhân Nhân định thần , với bà : "Nhị Thẩm, lẽ thím hiểu rõ lắm , Cố Thành hề sắp xếp suất lính nào cho cháu trai trưởng thôn cả."
"Anh chỉ cho một lá thư giới thiệu, để đến đơn vị tham gia tuyển quân, còn trúng tuyển thì xem bản nữa."
Liễu Nhị Tẩu hiểu những chuyện , mà cứ lùng bùng lỗ tai, nhưng điều đó cản trở bà tranh thủ cơ hội cho Liễu Tiểu Mãn.
"Vậy ... Thế thì bảo cháu rể cho Tiểu Mãn một lá thư giới thiệu, để chúng nó cùng tham gia cái kỳ thi gì đó."
Liễu Nhân Nhân liếc bà một cái, mập mờ: "Thím , chỉ tiêu tuyển quân của bộ đội hạn, năm nay e là . Chuyện của Tiểu Mãn, là để sang năm tính ."
Liễu Nhị Thẩm mà đợi , nhà Liễu Nhân Nhân khó khăn lắm mới về một chuyến, nhỡ năm về thì bà tìm ai giúp đỡ?
"Sao đợi đến sang năm? Cháu rể quan lớn như , chẳng lẽ thể lo thêm cho Tiểu Mãn một suất ?"
"Thím , thật sự ." Liễu Nhân Nhân nghiêm mặt : "Nếu thể lo thêm cho Tiểu Mãn một suất, lát nữa Tam Thẩm đến, chẳng cũng lo thêm cho Tiểu Tuấn một suất ?"
"Thím mà đến họ hàng, tổ tiên bao đời nay của chúng đều sống ở thôn Liễu gia, phân nửa trong thôn đều thể kể chút quan hệ họ hàng. Nhiều như , Cố Thành đều giúp hết ?"
"Nếu cứ theo lời thím , cái chức quan của Cố Thành cũng nên bãi ."
Liễu Nhị Tẩu "hầy" một tiếng: "Nhân Nhân , gì chuyện nghiêm trọng như con ..."
"Thím." Liễu Nhân Nhân ngắt lời bà : "Chúng giúp cũng giới hạn, vượt qua thì chẳng lợi cho ai cả."
Liễu Nhân Nhân là giúp, cô từ chối thẳng thừng Liễu Nhị Thẩm, cũng là chừa một đường lui.
Sang năm, nếu Liễu Tiểu Mãn thật sự ý , chuyện giúp thư giới thiệu là khả năng.
Không đạt mục đích, Liễu Nhị Thẩm sa sầm mặt mày bỏ .
Thật , trong thôn ít cũng suy nghĩ giống như Liễu Nhị Thẩm, chỉ là họ ngại dám mà thôi.
Chuyến Liễu Nhị Thẩm đến, cũng coi như là cho họ một câu trả lời.
--------------------