Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 440: Điện thoại

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:42:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Cố Thành: "... Mẹ, con dù gì cũng là một lữ đoàn trưởng, tặng bánh nếp, tặng khoai lang với khoai tây thì hợp ?"

 

Cố Mẫu "hừ" một tiếng, miệng cứng đáp: "Khoai lang khoai tây thì nào? Uổng công con còn là cán bộ, cả ngày ăn bột mì trắng ăn gạo trắng, chẳng thương cho nỗi vất vả của bá tánh chút nào."

 

"Mẹ thấy mấy đứa cán bộ các con, giác ngộ thật sự cao chút nào..."

 

Liễu Nhân Nhân xen : "Lời của thể bừa ạ, lỡ kẻ lòng to chuyện, chức lữ đoàn trưởng của Cố Thành coi như xong , nhà thật sự chỉ thể gặm khoai lang ăn khoai tây thôi."

 

tình hình của Cố gia, thể nào giống như lời Cố Mẫu .

 

Nói như , cũng chỉ là để dọa Cố Mẫu một chút thôi.

 

Cố Mẫu khựng , dường như nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cũng thêm lời khó nào nữa.

 

Mọi thứ của Cố gia, đều trông cậy con trai út , nó mà thì Cố gia cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

 

Cố Mẫu quen sống những ngày tháng , đời nào cùng

 

Cho nên, điều thì dừng , ở một phương diện nào đó, Cố Mẫu cũng khá là điều.

 

Lúc hai giờ chiều, thợ lắp đặt đúng giờ đến lắp điện thoại.

 

Có Cố Thành tiếp đãi họ, Liễu Nhân Nhân pha một ấm nóng.

 

Sau đó, cô liền đạp xe ngoài, cô đến bưu điện gửi ít đồ.

 

Sau đó đến thôn một chuyến, xem mua con gà mái già nào , để ngày mai nhờ mang đến đảo Đại Yến Tử.

 

Liễu Nhân Nhân thường xuyên đến bưu điện gửi đồ lấy đồ, nhân viên việc bên trong đều quen cô.

 

Bưu điện đảo lớn, tính lãnh đạo, ngày thường chỉ hai nhân viên việc ở bưu điện.

 

Một nam một nữ, phụ nữ là một đàn bà trạc ba mươi tuổi, tên là Chung Ái Hoa.

 

Liễu Nhân Nhân và Chung Ái Hoa quan hệ khá .

 

"Nhân Nhân , gửi đồ về quê ?" Thấy Liễu Nhân Nhân xách một cái bưu kiện lớn , Chung Ái Hoa đoán.

 

Liễu Nhân Nhân : "Gửi ít hàng Tết cho nhà ở quê ạ."

 

"Vẫn là em hiếu thảo nhất. ..." Nghĩ đến điều gì đó, Chung Ái Hoa , "Vừa , buổi sáng một lô bưu kiện đến, một cái là của em, hình như cũng là từ quê em gửi đến."

 

Chung Ái Hoa tìm một cái bưu kiện lớn đưa cho Liễu Nhân Nhân, thuận miệng hỏi: "Người nhà ở quê gửi cho em thứ gì thế?"

 

ý gì khác, chỉ là, của Liễu gia mỗi gửi bưu kiện đến đều nhẹ, Chung Ái Hoa chỉ tò mò hỏi một chút thôi.

 

"Dưới quê thì thứ gì chị." Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng, "Chắc là cha em gửi đến, bột ngô, khoai lang khô, rau khô các loại..."

 

Chung Ái Hoa thấy ngưỡng mộ: "Cha em đối xử với em thật."

 

Trên đảo cái gì cũng , chỉ là mua lương thực, mua rau cỏ tiện.

 

Cũng ai cũng như Liễu Nhân Nhân, nhà ở quê gửi vật tư đến.

 

Chung Ái Hoa nghĩ một lát hỏi: "Nhân Nhân , ở quê em mua bán lương thực tiện hơn ?"

 

Thời buổi ít ăn no, thành phố cũng , tiền.

 

Mà là vì lương thực cung ứng đều theo định lượng, tiền cũng khó mà mua .

 

Liễu Nhân Nhân khựng một chút, giả vờ ngây ngô hỏi: "...Chị Ái Hoa, ý của chị là?"

 

Chung Ái Hoa "haiz" một tiếng: "Chẳng là nhà chị sáu đứa con, thường xuyên ăn no , nếu mối mua ít lương thực thì quá."

 

Người thời đúng là đẻ, đừng Chung Ái Hoa mới chỉ trạc ba mươi tuổi.

 

mười bảy tuổi lấy chồng, cho đến tận bây giờ, sinh bốn trai hai gái.

 

Liễu Nhân Nhân hiểu ý, : "Hay là thế , lát nữa em thư về hỏi thử, xem trong thôn nhà nào bán lương thực ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-440-dien-thoai.html.]

Chung Ái Hoa vội vàng : "Được đó, phiền em Nhân Nhân."

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu, thêm: " mà, chỉ thể trao đổi vật tư với thôi. Trên đảo chúng nhiều hải sản, chị Ái Hoa, chị thể dùng hải sản khô để đổi lấy lương thực."

 

Nghe Trịnh Tường Vi , bên ngoài đang điều tra chuyện buôn bán ngày càng gắt gao.

 

Vào thời điểm mấu chốt , Liễu Nhân Nhân dám công khai phạm , để tránh nắm thóp.

 

Hải sản khô đảo rẻ, Chung Ái Hoa lý do gì để đồng ý: "Như cũng ."

 

Gửi đồ xong, Liễu Nhân Nhân đạp xe đến thôn gần đó tìm Triệu Viễn.

 

Triệu Viễn ngẩn : "Cô mua gà mái già ?"

 

Thật thì, đảo ngoài hải sản , những thứ khác đều khá khó mua.

 

Gà mái già còn khó mua hơn cả thịt heo, nhà dân bình thường, gà trong nhà đều giữ để đẻ trứng.

 

Làm gì ai tự dưng bán con gà đang đẻ trứng chứ?

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: "Vâng ạ, cháu mua một con gà mái già để biếu trưởng bối."

 

Triệu Viễn khó xử : "Gà mái già thì chỗ thật sự , trong thôn cũng nhà nào bán gà. Nếu cô mua vịt già, ngỗng già, thì thể hỏi giúp cô xem ."

 

Sắp Tết , Liễu Nhân Nhân cũng thời gian để chờ đợi, bèn lùi một bước : "Vịt già cũng ạ, cần con nào béo một chút."

 

Bây giờ trời lạnh, mua một con vịt béo thể ăn mấy bữa.

 

Liễu Nhân Nhân mua đồ bao giờ chiếm hời của khác, còn là vợ của lữ đoàn trưởng, nên đảo ai cũng giao thiệp với cô.

 

Nhà Triệu Viễn vịt già, bèn giới thiệu cho Liễu Nhân Nhân một nhà khác.

 

Có điều, nhà khá là nghèo.

 

Trong nhà chỉ hai ông bà cụ bảy mươi tuổi, sống cùng một cô cháu gái tám tuổi.

 

Triệu Viễn thở dài một : "Tôn gia vốn hai con trai, con trai cả lúc trẻ lính, bao giờ trở về nữa, con trai út biển gặp sóng thần, cũng mất ..."

 

"Bây giờ, trong nhà chỉ còn hai ông bà già nuôi cháu gái nhỏ sống qua ngày, cuộc sống vô cùng khó khăn, trong thôn mỗi năm đều trợ cấp cho họ một ít lương thực."

 

" đủ, hai ông bà thể biển đ.á.n.h cá, nên nuôi một đàn vịt, đến phiên chợ thì mang chợ đổi lấy chút lương thực, miễn cưỡng sống qua ngày."

 

Triệu Viễn giới thiệu Tôn gia cho Liễu Nhân Nhân, cũng là để giúp đỡ họ.

 

Trước đây, Liễu Nhân Nhân mua vịt ở chỗ Vương Thẩm Tử, đây là đầu tiên cô đến chuyện của Tôn gia.

 

Ngừng một lát, Liễu Nhân Nhân trầm ngâm : "Lúc nào về cháu sẽ giới thiệu mấy quen trong khu nhà tập thể đến đây mua vịt."

 

Đều là đáng thương, giúp chút nào chút .

 

Triệu Viễn vội : "Thế thì quá."

 

Những thể sống trong khu nhà tập thể, điều kiện gia đình đều tệ, tiền thì đương nhiên sẽ nỡ chi tiền ăn thịt.

 

Khi đến nơi, Liễu Nhân Nhân mới hiểu tại Triệu Viễn giúp đỡ Tôn gia.

 

Tôn gia thật sự nghèo, một căn nhà đá cũ nát, trông còn chắc chắn lắm.

 

Nhìn mà thấy lo , lúc đảo bão, căn nhà thế thể chịu nổi sự tàn phá của bão.

 

Hai ông bà Tôn gia cũng gầy...

 

Biết họ đến nhà để mua vịt già, Tôn Bà Bà vội vàng mời họ nhà.

 

Tôn gia đông , già và trẻ nhỏ, nên vịt nuôi thực nhiều.

 

Tính toán kỹ lưỡng, cả năm cũng chỉ nuôi mười mấy con vịt, dựa việc hai ông bà mỗi ngày bờ biển đào chút hải sản nhỏ về cho chúng ăn.

 

Lúc gần hết năm, trong nhà chỉ còn bốn con vịt bán hết.

 

--------------------

 

 

Loading...