Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 248: Mua sắm
Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:04:29
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn của Liễu Nhân Nhân, e là bế nổi nhóc mập mạp Cố Viêm Viêm.
Trên đường , Mã Quế Lan với Liễu Nhân Nhân: “Trên đảo chỉ một hợp tác xã mua bán, lớn lắm, nhưng đồ đạc khá đầy đủ.”
“Những thứ khác thì , nếu em mua rau thì sớm. Cứ cách một ngày một đợt vật tư chuyển đảo, lương thực, rau củ, lượng nhiều, nếu em sớm thì sẽ mua .”
Thật , các cô là nhà quân nhân, Cố Thành và Điền Bình Quý mỗi tháng đều ít trợ cấp lương thực.
lính tráng bọn họ vất vả, sức ăn đều lớn.
Hơn nữa, bây giờ khắp nơi đều đang nạn đói, ít còn gửi lương thực về nhà.
Chút lương thực đó đương nhiên là đủ ăn.
Liễu Nhân Nhân lắng với vẻ mặt nghiêm túc, cô cũng sẽ sống ở đây, những chuyện quan trọng với cô, ghi nhớ kỹ.
“Nhân Nhân ...” Khó khăn lắm mới bầu bạn, cái miệng của Mã Quế Lan như s.ú.n.g máy, thể dừng , “Nếu em mua hải sản thì thể đổi với dân làng gần đây...”
Thấy bên cạnh ai, Mã Quế Lan hạ thấp giọng : “Đổi hải sản trực tiếp với ngư dân đảo rẻ cần phiếu, hời lắm đó.”
Liễu Nhân Nhân thuận theo lời cô hỏi: “Chị dâu, em ở đây cũng quen ai...”
Mã Quế Lan híp mắt : “Lúc về chị giới thiệu cho, hôm qua chị cũng mua của nhà đó, mua cá, tôm các thứ mà đến mười đồng.”
Liễu Nhân Nhân: “...”
là rẻ thật.
Hợp tác xã mua bán xa, hai bộ hơn nửa tiếng mới tới nơi.
Liễu Nhân Nhân thầm nghĩ, đến đây theo quân , vẫn mua một chiếc xe đạp mới .
Khung cảnh của hợp tác xã mua bán đảo cũng tương tự như hợp tác xã ở huyện.
Quầy thực phẩm phụ đủ cả dầu, muối, tương, giấm, Liễu Nhân Nhân lấy một cân muối, dầu, tương và giấm cũng lấy mỗi thứ một hũ.
Cô gì cả, đến cái hũ cũng bỏ tiền mua.
Tiền cần tiêu thì tiêu, mặc kệ mấy ngày nay nấu cơm , những thứ thể nào cũng dùng đến.
Ngoài gia vị, quầy thực phẩm phụ nhiều loại rau củ, cá tôm tươi chỉ một giỏ nhỏ, còn là củ cải, cải thảo, bí ngô và khoai tây khác lựa thừa.
Dân làng ở mấy thôn gần đó tự biển bắt cá, hoặc thì thể bắt hải sản ven bờ, chẳng mấy ai mua cá tôm ở hợp tác xã mua bán cả.
hải sản khô trong cửa hàng khá nhiều, rong biển khô, tôm khô, mực khô, cá bạc khô...
Liễu Nhân Nhân mua ngay, sống ở đây chắc chắn ăn hải sản tươi, đợi đến lúc về quê mua cũng muộn.
Dù cũng chỗ để.
Liễu Nhân Nhân quanh một lượt, mua thêm một gói bánh đào giòn, một cân trứng gà.
Mã Quế Lan cũng mua nhiều đồ, chỉ lựa mấy củ khoai tây, một cây cải thảo lớn.
Trên đường về, Cố Viêm Viêm mỏi chân, bé ngẩng đầu lên : “Mẹ ơi, bế...”
Liễu Nhân Nhân xổm xuống, cõng nhóc về.
Mã Quế Lan tiện tay xách giỏ giúp cô, : “Không ngờ sức em cũng khỏe ghê.”
Liễu Nhân Nhân thuận miệng : “Đại Tẩu đừng coi thường em, lúc Cố Thành ở nhà, việc trong nhà đều do một em hết.”
Mã Quế Lan lúc mới nhận : “Sao cơ... em ở cùng bố chồng ?”
Liễu Nhân Nhân lắc đầu, nhiều, chỉ đáp: “Không ạ, em ở một .”
Mã Quế Lan “ồ” một tiếng, nhất thời chút đồng cảm, cô là từng trải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-248-mua-sam.html.]
Cô vợ lính hề dễ dàng, chồng ở bên cạnh, nếu gặp chồng thì sẽ giày vò đến c.h.ế.t.
Liễu Nhân Nhân chuyển chủ đề: “Chị dâu, cái giỏ chị mua ở ạ?”
Mua giỏ thật quan trọng, Liễu Nhân Nhân mua một cái nón để đội.
Hết cách , nắng ở bờ biển thật sự quá gắt, nếu biện pháp chống nắng, lẽ cô sẽ phơi thành màu nước tương giống như ngư dân đảo mất.
Nhắc đến chuyện , Mã Quế Lan hứng khởi hẳn lên: “Mua ở chợ phiên đó, mấy thôn gần đây mỗi tháng đều một phiên chợ lớn, còn chuyên gánh đồ từ ngoài đảo họp chợ, náo nhiệt lắm.”
「Ở chợ đủ thứ, chỉ là thể mua bán công khai, dùng đồ khác để trao đổi, em mua thì... đợi đến tháng .」
Ngày họp chợ lớn của tháng qua .
Liễu Nhân Nhân chợt hiểu , cái cũng gần giống như chợ phiên ở quê.
Tháng ... Liễu Nhân Nhân cũng tới sẽ đến lúc nào.
Xem , vẫn tự một cái mũ đội tạm .
Về đến chỗ ở, Liễu Nhân Nhân cất dầu muối tương giấm mua trong nhà.
Cũng lấy nữa, cứ để thẳng trong giỏ, cái tủ đúng là bất tiện, đồ đạc chẳng chỗ nào để.
Liễu Nhân Nhân xem giờ, lúc hơn mười giờ, trong quân đội đến mười hai giờ mới nghỉ.
Không cần nấu cơm trưa, Liễu Nhân Nhân tìm mấy miếng vải , may mũ che nắng...
Cái món cô cũng đầu, thử thử mấy mới thành công.
Đợi đến khi Cố Thành về, mũ của Liễu Nhân Nhân cũng may xong.
Nhiệm vụ trong quân đội nặng nề, Cố Thành về nhà mồ hôi nhễ nhại, tay còn xách mấy hộp cơm.
Liễu Nhân Nhân vội lấy một chiếc khăn sạch đưa cho lau mặt, miệng lẩm bẩm: 「Nhà ăn quân đội ở thế? Lần em tự lấy cơm.」
Cố Thành lau mồ hôi: 「Không xa sân huấn luyện , tiện đường thôi.」
Liễu Nhân Nhân cúi đầu mở hộp cơm, nhớ điều gì hỏi: 「À , Đại ca với Nhị ca của em ? Hai ăn cơm ?」
Hôm nay cô hề thấy bóng dáng Liễu đại ca và Liễu Nhị ca cả.
Cố Thành rửa tay với cô: 「Sáng sớm nay đưa Đại ca và Nhị ca đến nơi việc báo danh , hôm nay họ bắt đầu .」
「...Nhanh ?」 Liễu Nhân Nhân kinh ngạc, 「Chỗ ở cũng sắp xếp ạ? Có cơm ăn ?」
Cố Thành kiên nhẫn : 「Đừng lo, đều sắp xếp xong cả . Chỗ ở là ký túc xá, Nhị ca thể ăn ở nhà ăn, còn chỗ Đại ca là nhà hàng quốc doanh, chắc chắn cũng cơm ăn.」
Sợ Liễu Nhân Nhân yên tâm, : 「Lúc nào đó đưa em thăm họ nhé?」
「Được.」 Liễu Nhị ca thì , Liễu Nhân Nhân yên tâm về Đại ca của hơn, 「Cũng hai ở đây quen , thiếu thốn gì , còn đưa tiền cho con, bảo con mua đồ giúp họ nữa.」
Liễu đại ca và Liễu Nhị ca mang nhiều hành lý từ nhà đến, nhưng ngoài lập nghiệp, thế nào cũng những chỗ lường .
Bản Liễu Nhân Nhân cũng , khi đến đây mới phát hiện thiếu thốn đủ thứ.
Vừa nãy cô may mũ che nắng thì mới phát hiện kim chỉ, may mà cô hệ thống, nếu thì cũng chẳng .
Cố Thành lấy ba món: tôm luộc, mực luộc và cải thảo xào.
Người lính vận động nhiều, nên cơm ở nhà ăn thực cũng khá .
Chỉ là... khẩu vị mỗi mỗi khác, khó mà chiều hết .
--------------------