Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 243: Ngồi tàu hỏa
Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:04:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì là con một, nên từ nhỏ đến lớn, Hoàng Tiểu Nguyệt từng chịu khổ bao giờ.
Bản cô cũng ham kiếm tiền gì lớn, chỉ cần ăn no là đủ .
Liễu Nhân Nhân thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô , trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Tiểu Nguyệt cảm thấy bất công là .
Lúc rời , Liễu Nhân Nhân múc một bát thang viên lớn bảo cô mang về ăn.
Thang viên nhiều, hai con cô và Cố Viêm Viêm cũng ăn hết .
Buổi tối, Liễu Nhân Nhân nấu hai bát thang viên bữa tối.
Cố Viêm Viêm sức chống cự với những món mềm mềm dẻo dẻo.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm cầm thìa, miếng nọ nối miếng đút miệng...
Liễu Nhân Nhân lau khóe miệng cho bé, nhắc nhở: “Ăn chậm một chút, ai tranh với con .”
Một bát thang viên nhiều, chỉ năm cái, Cố Viêm Viêm loáng một cái ăn xong.
Cậu nhóc Liễu Nhân Nhân, đôi mắt sáng lấp lánh, miệng : “Mẹ ơi, còn nữa...”
Chỉ năm cái thang viên nhỏ, bé căn bản đủ no.
Liễu Nhân Nhân múc cho bé nửa bát mì trứng: “Ăn cái .”
Buổi tối ăn nhiều đồ nếp sẽ khó tiêu.
Cố Viêm Viêm chẳng thèm bát mì, đôi mắt đen láy cứ chằm chằm bát thang viên của Liễu Nhân Nhân, ánh mắt kiên định : “Mẹ ơi, ăn mì ...”
Liễu Nhân Nhân: “...”
Cậu nhóc còn kén ăn nữa, bên ngoài bao nhiêu ăn mì mà còn ?
Không nuông chiều bé, Liễu Nhân Nhân với con: “Con ăn hết mì , ngày mai sẽ đưa con tìm cha...”
“Cha!” Cố Viêm Viêm sắp tìm cha, liền lập tức chu miệng lẩm bẩm, “Nhớ cha...”
Liễu Nhân Nhân “ừm” một tiếng: “Cho nên, con ngoan ngoãn ăn hết mì , sẽ đưa con gặp cha.”
Cố Viêm Viêm nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một lúc...
Thôi , so với việc ăn thang viên, bé đúng là tìm Cố Thành hơn.
Cũng còn tơ tưởng đến thang viên nữa, Cố Viêm Viêm vùi đầu tiếp tục và cơm.
Sáng sớm hôm , khi Liễu Nhân Nhân dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Tiếp đó, cô xào một phần thịt ba chỉ gác bếp xào tỏi tây, một phần khoai tây thái sợi xào chua cay đóng gói mang .
Không lâu , ba em nhà họ Liễu đến.
Bọn họ tay xách nách mang, vì ở lâu dài nên ngoài quần áo , chăn mền cũng mang theo.
Liễu Minh Viễn thấy hành lý của họ nhiều nên đề nghị đưa họ ga tàu.
Còn Liễu Nhân Nhân... đồ đạc của cô và Cố Viêm Viêm cũng ít.
lúc, Liễu Minh Viễn cũng đưa Hoàng Tiểu Nguyệt đến bệnh viện để kiểm tra t.h.a.i nhi.
Anh kéo xe kéo, tiện thể giúp họ chở hành lý ga tàu.
Đến ga tàu, Liễu Nhân Nhân một tay dắt Cố Viêm Viêm, tay xách hành lý.
Liễu đại ca và Liễu Nhị ca thì càng tay xách nách mang, treo đầy cả .
“Đại ca, Nhị ca, tiểu , đường cẩn thận một chút.” Liễu Minh Viễn dặn dò.
Đều là đầu xa, thật sự khiến yên tâm.
Liễu Minh Viễn lo lắng : “Tiểu , em dắt Viêm Viêm cho cẩn thận đấy nhé, tàu hỏa nhiều bọn buôn ...”
Đây là sự thật, một lạc mất con tàu, đó bao giờ tìm nữa.
Bọn buôn đúng là lũ mất hết lương tâm, đến cả trẻ con mà cũng nhẫn tâm bắt cóc đem bán.
Liễu Nhân Nhân tàu hỏa ở thời hỗn loạn, cô siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Viêm Viêm: “Anh yên tâm , em thà lạc mất chứ thể để lạc mất nó , với còn đại ca và Nhị ca ở đây mà.”
Nếu chỉ một cô, Liễu Nhân Nhân thật sự dám mạo hiểm như .
Phải tàu hai ngày, cô dám đảm bảo thể trông chừng Cố Viêm Viêm lúc nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-243-ngoi-tau-hoa.html.]
Liễu đại ca cũng : “Anh nhất định sẽ trông chừng tiểu và Viêm Viêm cẩn thận.”
Họ đến cũng là sớm, đợi bao lâu thì tàu bắt đầu soát vé.
Liễu Nhân Nhân mua vé giường , vé giường thời nay dễ mua, còn đắt cắt cổ.
Cũng là nhờ mối quan hệ của Cố Thành, Liễu Nhân Nhân mới mua ba vé giường , Cố Viêm Viêm thì miễn phí.
Liễu Nhân Nhân cũng yên tâm để bé ngủ một .
Một khoang hai giường tầng, lúc vé giường nhiều.
Trong khoang ngoài mấy họ thì ai khác.
Liễu đại ca yên tâm hơn, lẩm bẩm: “Trên tàu cũng đông lắm nhỉ.”
Thật thì , ghế cứng vẫn khá đông, Liễu Nhân Nhân mới thấy , toa tàu bên tuyệt đối là chen chúc chật ních.
Liễu đại ca và Liễu Nhị ca đều là đầu tiên tàu hỏa, mới đầu còn thấy khá mới lạ, lâu chịu nổi nữa .
“Tiểu , xuống nghỉ một lát.” Liễu Nhị ca đến m.ô.n.g sắp ê ẩm cả .
Thật ngờ, cái thứ còn mệt hơn cả đồng việc.
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Nhị ca, ngủ .”
Toa giường tương đối an hơn một chút, cô mới để ý thấy, trong toa thỉnh thoảng sẽ nhân viên phục vụ qua.
Cố Viêm Viêm đầu xa, lúc đang tò mò ghé cửa sổ ngó khắp nơi, đôi mắt mở to tròn, ánh mắt tràn đầy vẻ mới lạ.
Nhóc con tinh thần vẫn còn chán.
Liễu Nhân Nhân mỉm , nhờ Liễu đại ca trông chừng thằng bé, còn cô thì cầm bình giữ nhiệt lấy một bình nước nóng.
Buổi trưa, nhân viên phục vụ đẩy xe nhỏ đến bán cơm, Liễu Nhân Nhân dứt khoát mua một hộp cơm cho Cố Viêm Viêm ăn.
Trời khá lạnh, trẻ con nhất vẫn nên ăn chút đồ nóng hổi.
Ba lớn bọn họ thì ăn lương khô mang theo.
Khương Thúy Hoa khá là hào phóng, hấp một túi lớn bánh màn thầu bột ngô, bánh màn thầu to bằng nắm tay, ba bốn mươi cái, còn một túi trứng luộc.
Cộng thêm hai hộp thức ăn mà Liễu Nhân Nhân đóng gói, bữa ăn thực cũng tệ.
Chỉ là cơm và thức ăn đều nguội cả , trời lạnh, thích hợp cho Cố Viêm Viêm ăn.
Phần cơm mua tàu khá lớn, món chính là cơm trắng, hai món ăn: sườn xào chua ngọt và bí ngô xào.
Sườn xào chua ngọt ánh lên vẻ bóng bẩy hấp dẫn, thôi thấy ngon .
Liễu Nhân Nhân lấy chiếc thìa nhỏ của Cố Viêm Viêm từ trong túi , để bé tự ăn cơm.
Còn cô thì cùng Liễu đại ca và Liễu Nhị ca ăn phần cơm mang theo.
Bánh màn thầu bột ngô, tỏi tây xào thịt muối và khoai tây sợi xào chua cay.
Cố Viêm Viêm ăn một nửa phần cơm, gặm mấy miếng sườn là no , bé đẩy hộp cơm cho Liễu Nhân Nhân: “Mẹ ơi, ngủ...”
Cậu bé thói quen ngủ trưa, tàu lâu như , nhóc con sớm mệt .
Liễu Nhân Nhân liền để bé ngủ ở giường bên trong.
Phần cơm còn , Liễu Nhân Nhân đưa cho Liễu đại ca và Liễu Nhị ca ăn, cô ăn no .
Liễu đại ca thì chỉ ăn no bảy tám phần, món sườn xào chua ngọt bóng mỡ trong hộp, : “Hay là để cho Viêm Viêm tối ăn .”
Bọn họ nãy ăn đủ ngon .
Liễu Nhân Nhân: “Không cần , tối em mua cho thằng bé một phần nóng hổi khác.”
So với chợ đen, cơm tàu cũng tính là đắt, vẫn khá là hời.
Liễu đại ca: “...”
Anh thật lòng cảm thấy, Tiểu nuôi con quá là cưng chiều .
mà, cũng gì, Tiểu và phu bây giờ chỉ một đứa con, coi trọng nó cũng là bình thường, sinh thêm mấy đứa là .
Thời gian tàu hỏa khó trôi qua, may mà bọn họ mua vé giường , mệt thì phiên ngủ một lát.
Thời gian trôi qua cũng tính là quá chậm.
--------------------