Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 207: Bông gòn

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:03:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xây xong lò sưởi đất, những việc khác cũng cần họ giúp nữa.

 

Bàn về chuyện trồng trọt, nhà họ Liễu chắc chắn kinh nghiệm hơn hai họ.

 

Khương Thúy Hoa giữ họ ở ăn cơm trưa, Liễu Nhân Nhân từ chối: “Trong nhà thức ăn , chúng con về nhà ăn.”

 

Khương Thúy Hoa nghĩ trong nhà đúng là chẳng gì ngon để đãi con gái và con rể, nên cũng giữ thêm.

 

Ngược , Hoàng Tiểu Nguyệt kéo Liễu Nhân Nhân mấy câu, trời lạnh , cô mua một ít bông gòn để may cho cha một cái áo bông mới, chồng cũng may một cái.

 

“Nhân Nhân , em thể giúp chị mua một ít bông gòn ? Tốt nhất là mua nhiều một chút, chị may hai cái áo bông.”

 

Vải vóc thì cô dành dụm hai miếng, cần mua.

 

Liễu Nhân Nhân nhận lời ngay, chỉ : “Hôm nào em lên huyện sẽ hỏi giúp chị xem , chắc .”

 

Hoàng Tiểu Nguyệt : “Làm phiền em .”

 

Nói xong, cô còn nhét hai mươi đồng tay Liễu Nhân Nhân.

 

Hai mươi đồng là một con nhỏ, Hoàng Tiểu Nguyệt thể đau lòng, nhưng giá cả bây giờ cao như .

 

Muốn may hai cái áo bông, ít nhất cũng mua ba bốn cân bông.

 

Hai mươi đồng... cũng đủ .

 

Nghĩ , Hoàng Tiểu Nguyệt thêm: “Nếu đủ, đến lúc đó chị đưa thêm cho em.”

 

Liễu Nhân Nhân đồng ý, mấy hôm nay cô cũng đang nghĩ xem lúc nào thì huyện một chuyến, mua ít thịt về gói sủi cảo, bánh bao.

 

Chỗ sủi cảo gói ăn hết .

 

Mùa đông nấu cơm lạnh lẽo vô cùng, Liễu Nhân Nhân cho tiện thì .

 

Buổi trưa, Liễu Nhân Nhân xào một đĩa ngọn đậu Hà Lan, một đĩa trứng xào hành lá.

 

Món chính là màn thầu ngô.

 

Mấy hôm nay, buổi sáng cô đều đủ màn thầu cho cả ngày, đến bữa ăn chỉ cần hâm nóng .

 

trời cũng lạnh, màn thầu để cả ngày cũng hỏng.

 

Ăn cơm xong, Cố Thành lên núi đốn củi.

 

Liễu Nhân Nhân ở nhà tiếp tục chăm sóc mảnh rau của , ngọn đậu Hà Lan trồng nhiều, cô hái hết phần còn .

 

Một bữa tối nay, ngày mai ăn thêm một ngày nữa là gần như hết.

 

Chuồng heo lớn, rau trồng bên trong, Liễu Nhân Nhân định giữ hết để nhà ăn.

 

Dù rau xanh lúc giá, cô cũng định đem bán.

 

Dù thế nào nữa, cũng thể để cả nhà chịu thiệt cái miệng .

 

Hái xong ngọn đậu Hà Lan, Liễu Nhân Nhân xới đất, gieo một lứa hạt đậu Hà Lan mới.

 

Vừa tưới nước xong ngoài thì thấy tiếng gõ cửa.

 

Là Liễu Nhị Tẩu đang gọi cô.

 

Liễu Nhân Nhân mở cửa cho cô : “Nhị tẩu, mau .”

 

Trên tay Liễu Nhị Tẩu còn xách một cái túi.

 

Liễu Nhân Nhân thầm lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ Liễu Nhị Tẩu cũng nhờ cô đổi thứ gì đó ?

 

“Nhân Nhân .” Liễu Nhị Tẩu cửa : “Có chuyện nhờ em giúp một tay.”

 

Quả nhiên là , Liễu Nhân Nhân khẽ : “Nhị tẩu, chị cứ .”

 

Chỉ cần đối phương thành ý, Liễu Nhân Nhân thường sẽ từ chối giúp đỡ.

 

Liễu Nhị Tẩu ý định của : “Nhà đẻ chị gửi cho một túi nấm rừng khô, đổi ít bông gòn nào , chị may cho Hổ T.ử một cái áo bông.”

 

Trời lạnh, con trai út đầy năm tháng tuổi, mặc ấm một chút , Khương Thúy Hoa cũng may cho cháu trai nhỏ một cái áo bông.

 

mà, nó may từ áo bông cũ, ấm cho lắm.

 

Vừa nhà đẻ của Liễu Nhị Tẩu gửi cho cô một túi nấm rừng khô, cô liền nghĩ, liệu thể dùng nấm khô để đổi lấy một ít bông gòn .

 

Để cô may cho con trai nhỏ một cái áo bông mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-207-bong-gon.html.]

 

Liễu Nhân Nhân: “...”

 

Cũng thật trùng hợp, cả hai chị em dâu đều đổi bông gòn.

 

Cô nhấc thử cái túi, nấm khô nhiều, nhiều nhất cũng chỉ hai cân.

 

Nếu là ở đời , nấm rừng khô đổi một cái áo bông còn dư sức.

 

ở thời đại , nấm rừng khô giá trị lắm, chỉ là một món đặc sản núi rừng bình thường.

 

Tuy nhiên, Liễu Nhân Nhân khá hứng thú với nấm khô .

 

Cô suy nghĩ một lát, đắn đo : “Nhị tẩu, đổi thì chắc là , chỉ là lẽ sẽ đổi nhiều .”

 

Liễu Nhị Tẩu thì vui mừng, vốn dĩ cô cũng ôm hy vọng quá lớn: “Đổi , áo bông của trẻ con cũng cần nhiều bông lắm.”

 

Cùng lắm thì mỏng một chút, nếu vẫn , cô sẽ may cho con trai nhỏ một chiếc áo lót mặc bên trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo bông cũ.

 

Liễu Nhân Nhân bèn nhận lấy nấm rừng khô, : "Ngày mai em sẽ huyện lỵ một chuyến, đến lúc đó sẽ hỏi giúp chị xem ."

 

Trời lạnh, cần mua bông chắc chắn nhiều, Liễu Nhân Nhân nghĩ, nếu đổi thì vẫn 'buôn lậu' một ít bông từ hệ thống thôi.

 

Cố Thành sức lớn, một buổi chiều đốn hơn chục cây đại thụ, chất trong sân phơi khô.

 

Cây lớn phơi khô , lúc chẻ củi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

 

Chuyến cuối cùng trở về, tay Cố Thành xách một con gà rừng, con gà vẻ thương, đầy vết máu.

 

Cố Thành cau mày : "Con gà rừng sống bao lâu nữa , bây giờ g.i.ế.c nó luôn ."

 

Liễu Nhân Nhân tỏ tường đáp: "Em đun nước."

 

Con gà rừng cũng khá béo, vặt lông xong cũng ba cân.

 

Buổi tối ăn một nửa, còn một nửa để bên ngoài cho đông , mấy hôm nữa ăn.

 

Sáng hôm , Cố Thành chân .

 

Liễu Nhân Nhân chân đưa Cố Viêm Viêm đến Liễu gia, đó, cô đeo gùi lên huyện lỵ.

 

Vì thường xuyên , nắng chiếu nên tuyết đọng đường dày lắm, nhưng khá trơn.

 

Đi bộ cẩn thận một chút, xe đạp chắc chắn , nguy hiểm.

 

Khoảng thời gian , Cố Thành đều xe đạp mà bộ .

 

Liễu Nhân Nhân đeo gùi đến đại viện, trong gùi đựng một con thỏ, một túi khoai lang mười cân, và ba mươi quả trứng gà.

 

Nấm rừng khô Liễu Nhị Tẩu đưa cô mang theo, giữ để nhà ăn, lát nữa sẽ hỏi thăm giá cả.

 

Liễu Nhân Nhân sẽ quy đổi thành bông đưa cho chị .

 

Một thời gian đến huyện lỵ, Liễu Nhân Nhân sang nhà bên cạnh tìm Châu Đại Nương .

 

Mặc dù bên chỗ Lý Đại Nương cũng thể đổi đồ, vật tư đầy đủ hơn, nhưng bà ăn, mà thương nhân thì trọng lợi nhuận.

 

, giao dịch với Châu Đại Nương vẫn hời hơn.

 

Châu Đại Nương thấy Liễu Nhân Nhân thì mừng rỡ vô cùng: "... Cuối cùng cũng mong con đến ."

 

Vì Liễu Nhân Nhân mãi đến huyện lỵ nên dạo , mức sống của cả nhà bà tụt dốc phanh, lâu lắm nếm mùi thịt cá.

 

Mấy tháng nay, liên tiếp xảy nạn châu chấu và bão tuyết, cuộc sống của dân trong thành phố đúng là như sống trong dầu sôi lửa bỏng.

 

Không chỉ lương thực định lượng hàng tháng giảm, mà vật tư do hợp tác xã cung ứng cũng ngày càng ít .

 

Buổi sáng chỉ cần muộn một chút là đến một cọng hành cũng mua .

 

Trong thành phố gần như ai cũng ăn no, bây giờ đường, mười thì đến chín mặt vàng mày vọt.

 

Đồ Liễu Nhân Nhân mang đến nhiều, Châu Đại Nương đương nhiên lấy hết.

 

Đưa đồ trong gùi cho bà, Liễu Nhân Nhân hỏi: "Đại nương, chỗ bông dư ạ? Cháu đổi một ít bông về may quần áo."

 

Châu Đại Nương vội vàng đáp: "Có thì ... nhưng nhiều."

 

Năm nay trời lạnh, nhà nào cũng cần may áo bông, nhà bà năm nay cũng chẳng mua bao nhiêu bông cả.

 

--------------------

 

 

Loading...