Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 173: Say nắng
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:37:22
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỗ cơm thừa canh cặn, Liễu Nhân Nhân bảo Cố Thành ăn hết.
Thời tiết thế , cơm canh cũng tiện gói mang .
Lỡ như thiu thì đúng là mất nhiều hơn .
Trời nóng ngoài đúng là khổ sở, hai ăn cơm xong bến xe thì nóng toát hết cả mồ hôi.
Liễu Nhân Nhân lau mồ hôi, thầm thấy may mắn vì đưa Cố Viêm Viêm cùng.
Đến khu nhà trong huyện, hai về làng ngay.
Mà dọn dẹp nhà cửa trong khu .
Thời tiết khô hạn bất thường, sông ngòi, giếng nước trong làng đều lượt khô cạn, giếng công cộng trong làng cũng dần thấy đáy, nước ăn uống của dân làng đều thành vấn đề.
Dạo , nhà Liễu Nhân Nhân thường đến gánh nước nhờ ở giếng.
Liễu Nhân Nhân cho mượn cũng dở mà cho mượn cũng chẳng xong.
Cô thấy tình hình bây giờ mấy lạc quan, trong làng ngày càng bất , ngày, cả nhà ba họ sẽ dọn lên huyện ở.
Cứ dọn dẹp phòng ốc , đến lúc đó dọn ở cũng tiện.
Trong khu nhà cũng một cái giếng, lẽ vì lâu ở nên nước giếng khá sâu.
Hai bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dọn dẹp tươm tất mấy gian phòng.
Liễu Nhân Nhân nghỉ một lát nhổ đám rau tề mà cô trồng trong sân đó.
Đây là lứa rau tề thứ hai mà Liễu Nhân Nhân thu hoạch.
Lúc Cố Thành tan sẽ tiện đường ghé qua tưới chút nước, nhờ mà đám rau tề mới khô c.h.ế.t.
Không chăm sóc mấy nên rau tề mọc lắm, nhưng thể mang về cho heo ăn, cũng đỡ cho cô lên núi tìm rau dại.
Liễu Nhân Nhân hái một sọt rau tề đầy ắp, cũng chục cân.
Không nhiều bằng lứa .
Liễu Nhân Nhân thầm nghĩ, lẽ do trồng dày quá, đất đủ màu mỡ nên sản lượng rau tề mới giảm.
Suy nghĩ một lát, cô định trồng rau tề ngay.
Để đất nghỉ ngơi , mười ngày nửa tháng hẵng trồng tiếp.
Rau tề sức sống mãnh liệt, trồng bừa cũng thu hoạch.
Hơn nữa, ăn cũng ngon, rau tề trộn gỏi là sủi cảo nhân rau tề đều ngon cả.
Quan trọng nhất là, chu kỳ sinh trưởng của rau tề ngắn, hơn một tháng là thể thu hoạch.
Vì , Liễu Nhân Nhân cũng định trồng thử loại rau nào khác, lứa , cô sẽ tiếp tục trồng rau tề.
Cô đang định rửa sạch đám rau tề.
Bỗng nhiên, bên ngoài gõ cửa.
"Ai đấy?" Liễu Nhân Nhân thắc mắc, ai tin đến huyện nhanh như .
"Nhân Nhân , là đây..." Người đến là Châu Đại Nương, bà ở nhà thấy bên cạnh động tĩnh nên đoán Liễu Nhân Nhân lên huyện.
Qua xem thử, quả nhiên là thật.
Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng : "...Đại nương, hôm nay con mang đồ gì lên huyện cả."
"Ta mà." Châu Đại Nương cũng chỉ chăm chăm đổi đồ với Liễu Nhân Nhân, hôm nay bà vui vẻ, tươi đưa một cái túi cho Liễu Nhân Nhân, "Ta đổi mấy cân vừng, cho con một ít ăn lấy thảo."
Cái túi khá nặng, ít nhất cũng hai, ba cân.
Liễu Nhân Nhân nhận: "Đại nương, con dám nhận ạ."
Bây giờ đồ ăn thức uống đều quý giá cả.
Châu Đại Nương cũng giấu cô: "Đừng khách sáo, nhà đổi hơn chục cân vừng, đủ ăn ."
Thật vừng là do con trai bà mua, trong nhà máy của con trai bà một đồng nghiệp, quê nhà trồng vừng.
Hai họ quan hệ nên đồng nghiệp mua giúp mười mấy cân vừng.
Châu Đại Nương nghĩ đến việc ngày thường Liễu Nhân Nhân đổi các loại đồ ăn với bà, cũng nhờ cô mà bữa ăn của gia đình bà hơn một năm nay đều .
Ngay cả trong năm đói kém vẫn thể thỉnh thoảng ăn thịt ăn trứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-173-say-nang.html.]
So với những nhà khác trong huyện, nhà bà đúng là hơn nhiều.
Vì , Châu Đại Nương ơn Liễu Nhân Nhân từ tận đáy lòng, thế là... bà liền mang một ít vừng trắng đến cho cô.
Liễu Nhân Nhân khó lòng từ chối thịnh tình, cô bèn tặng bà một hộp đồ hộp hoa quả để đáp lễ.
Cô rửa sạch đám rau tề trong sọt.
Hai vợ chồng bèn đạp xe về làng.
Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân dọn dẹp đồ đạc, còn Cố Thành thì đến Liễu gia đón Cố Viêm Viêm.
Liễu Nhân Nhân bảo cô mang một giỏ rau tề qua, còn một gói bánh điểm tâm, một hộp .
Rửa tay xong, Liễu Nhân Nhân bếp múc hai bát bột mì trắng để nhào bột.
Vừa nãy lúc rửa rau tề, cô nhặt một nắm rau tề non, lát nữa sẽ băm nhỏ chung với thịt lạp.
Tối nay sẽ ăn bánh chẻo nhân thịt rau tề.
"Mẹ ơi..." Cố Viêm Viêm lạch bạch đôi chân ngắn cũn chạy từ ngoài , ôm chặt lấy đùi Liễu Nhân Nhân buông, bĩu cái miệng nhỏ, "Đói đói!"
Cậu nhóc hề nhẹ cân, nhưng hình mũm mĩm săn chắc, thoáng qua cũng thấy béo lắm.
Hơn nữa, Cố Viêm Viêm vận động nhiều, ngày nào cũng chạy theo mấy chị họ bên nhà họ Liễu chơi khắp nơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bây giờ phơi nắng đen như cục than, chẳng trắng hơn bố nó là bao.
Mỗi Liễu Nhân Nhân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đen nhẻm của con trai là thấy đau cả đầu.
May mà nhóc khỏe mạnh, ít khi ốm.
Cả một đứa to xác thế dán chân, Liễu Nhân Nhân chỉ cảm thấy nóng phát hoảng, cô lắc lắc cái đùi: "Cố Viêm Viêm, con buông tay , gói bánh chẻo cho con ăn."
Cố Viêm Viêm buông tay, vỗ vỗ cái bụng nhỏ: "Muốn... Đói đói!"
Nó đói bụng , bây giờ ăn ngay.
Liễu Nhân Nhân trêu con: " bánh chẻo nấu chín mới ăn chứ."
Cố Viêm Viêm trợn tròn đôi mắt to long lanh, ngẩng cái đầu nhỏ lên : "Ăn... bánh."
Ăn bánh quy cũng lấp đầy bụng mà.
Cố Viêm Viêm vốn dĩ chẳng đói thật, Khương Thúy Hoa thể nào cho nó ăn no .
Rõ ràng là nhóc thèm ăn vặt .
Nghĩ đến việc con trai cả ngày ăn vặt, Liễu Nhân Nhân rảnh một tay xoa đầu nó: "Đi tìm bố con , lát nữa là ăn cơm , bánh quy chỉ ăn một cái thôi, ?"
Cố Viêm Viêm gật đầu lia lịa, toe toét miệng tìm Cố Thành.
Do đây Cố Thành luôn đáp ứng yêu cầu của Cố Viêm Viêm, nên khiến Cố Viêm Viêm ăn quá nhiều điểm tâm đến mức tích thực.
Thế là Liễu Nhân Nhân tịch thu luôn quyền quản lý đồ ăn vặt trong nhà.
Cố Viêm Viêm ăn vặt, bắt buộc sự đồng ý của cô.
Cố Thành cũng vui vẻ để Liễu Nhân Nhân quản lý việc , nếu thì thỉnh thoảng đau đầu suy nghĩ nên cho Cố Viêm Viêm ăn vặt .
Đêm khuya, cả nhà ba đang ngủ say.
Trong sân bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập.
Tiểu Hoàng Cẩu lúc đang ở bên ngoài sủa "gâu gâu gâu" ngớt.
Ầm ĩ như , cả nhà đều đ.á.n.h thức, Liễu Nhân Nhân ôm Cố Viêm Viêm dỗ dành, Cố Thành dậy mở cửa.
Người đến là Liễu Minh Viễn.
Anh lo lắng : "Em rể, cha hình như say nắng , ăn cơm tối xong là bắt đầu nôn, bây giờ đang giường dậy nổi, em với cả định đưa cha đến bệnh viện xem ."
Liễu Lai Phúc là lam , cho dù đồng ruộng khô cằn hết cả, vẫn cứ nhất quyết đồng chăm sóc hoa màu, khuyên thế nào cũng .
Trong làng ít giống như ông, mà là lớn tuổi, đối với họ mà , hoa màu chính là mạng sống.
Mấy ngày nay, ngày nào cũng say nắng vì nóng.
Đấy, chiều nay đồng về, Liễu Lai Phúc thấy khỏe trong , lúc ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng.
--------------------