QUÂN HỐI - 8

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:07:47
Lượt xem: 1,991

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nàng ấy trước mặt ta luôn nói nàng là muội muội mà nàng yêu quý nhất, sao nàng có thể vu khống nàng ấy như thế?

 

“Nếu nàng ấy muốn hại nàng, thì làm sao lại để nàng có cơ hội học được cầm nghệ cao siêu như vậy?”

 

Ta thất vọng nói:

 

“Bởi vì ta là người đóng thế của nàng ta. Khi cần biểu diễn tài nghệ, nàng ta sẽ dùng bình phong che lại, để ta thay mặt.

 

“Bởi vì phụ thân ta cần đứa con gái như ta, để trải đường cho con trai ông ta đi lên.

 

“Ta vốn dĩ chưa từng trông mong ngài sẽ tin ta.

 

“Nhưng mà, Lý Minh Chiêu, ngài có thể điều tra thử không? Chỉ một lần thôi, được không?”

 

Vừa dứt lời, một mũi tên lông vũ xé gió lao qua cửa sổ vỡ.

 

Ta nhanh tay đẩy Lý Minh Chiêu ra, đỡ lấy cho hắn.

 

Một tên xuyên thẳng qua tim phổi.

 

Là tên của Triệu Tùy.

 

Quả thật, rất chuẩn.

 

16

 

Chỉ trong một đêm, Lý Minh Chiêu đã như già đi mấy tuổi, cằm đầy râu ria lởm chởm, tiều tụy khôn cùng.

 

Ta nằm trên chiếc giường cưới của ngày đại hôn năm ấy.

 

Hắn vành mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, sống chếc không buông.

 

Thấy ta tỉnh dậy, hắn mím môi, khó khăn cất lời:

 

“Xin lỗi nàng…”

 

Ta liền hiểu, hắn đã đi điều tra.

 

Hơn thế nữa, những gì hắn tra được, chỉ có thể tàn nhẫn và tệ hại hơn những gì ta đã kể.

 

Một kẻ từng được người đời ca tụng là bậc “nhân quân” như hắn…

 

Làm sao có thể chấp nhận rằng người mình thầm mến bao năm lại là ác quỷ hành hạ hạ nhân, ngược đãi tỷ muội?

 

Thần tượng trong lòng hắn đã sụp đổ.

 

Hắn sắp không chịu đựng nổi.

 

Nhưng ta không để hắn có thời gian mà chậm rãi đau lòng.

 

Triệu Tùy đem Giang Minh Nguyệt — kẻ đã bị chặt đứt hai tay — ném thẳng trước cửa Đông cung.

 

Lần này, Lý Minh Chiêu không giữ lại Giang Minh Nguyệt — kẻ đang mê man bất tỉnh.

 

Thậm chí, hắn chẳng thèm bận tâm đến thương thế của nàng ta.

 

Chỉ nhàn nhạt ra lệnh: đưa về Tướng phủ.

 

Sau khi tỉnh lại, Giang Minh Nguyệt điên cuồng gào khóc như một kẻ loạn trí.

 

Khi hay tin ta đã gả cho Lý Minh Chiêu, nàng ta phát cuồng, chửi rủa ta không ngớt.

 

Đại phu nhân mời hết danh y trong thành, hy vọng có thể nối gân kết mạch, ghép tay cho Giang Minh Nguyệt bằng tay của một nữ tử có thân thể tương đồng.

 

Thế là toàn thành bị huy động để tìm người thích hợp.

 

Kinh Triệu Doãn báo việc ấy lên Lý Minh Chiêu, hắn giận đến run người, đập bàn quát lớn:

 

“Khinh mạng người vô tội! Quả thật điên rồ!”

 

Giang Minh Nguyệt khóc lóc hỏi hắn:

 

“Chàng thay lòng đổi dạ rồi phải không? Chàng yêu nàng ta rồi đúng không? Chàng không quan tâm sống c.h.ế.t của ta nữa đúng không?!”

 

Lý Minh Chiêu nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

 

“Người mà cô thật sự yêu… là ngươi sao?

 

“Giang Minh Nguyệt, ngươi gạt cô thảm lắm rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hoi/8.html.]

“Cô hận không thể băm vằm ngươi thành trăm mảnh!”

 

17

 

Thuốc ta uống mỗi ngày đều do chính tay Lý Minh Chiêu sắc.

 

Vết tên trúng dưới ngực, ngày nào cũng phải thay thuốc.

 

Ta nắm chặt vạt áo, trừng mắt nhìn hắn:

 

“Có nha hoàn, sao nhất định phải là ngài?”

 

Hắn nghiêm giọng đáp:

 

“Ta là trượng phu của nàng.”

 

Ta hừ lạnh một tiếng.

 

“Giang Minh Nguyệt đã trở về rồi.” Ta chỉ vào phượng ấn trên bàn nhỏ, “Ta cũng nên rời đi thôi.”

 

Hắn dễ dàng đẩy tay ta ra, cởi áo ta xuống, bắt đầu thay thuốc.

 

“Nàng định đi đâu, tìm tình lang của nàng sao?

 

“Nhưng người nàng yêu, chẳng phải là ta sao?”

 

Hắn cười, nụ cười vừa vô lại vừa dịu dàng:

 

“Ta đang ở đây mà, phu nhân.”

 

Hắn nâng cằm ta lên, khẽ hôn môi ta một cái.

 

“Đừng đi... được không?”

 

Nước mắt ta rơi như mưa.

 

Dụng binh chi đạo, công tâm vi thượng.

 

Thì ra… công tâm lại khó đến nhường này.

 

Khó đến mức—phải lấy mạng ra đánh cược.

 

18

 

Ngày ta phát hiện mình mang thai, Lý Minh Chiêu mừng rỡ như điên.

 

Giang Minh Nguyệt thì giận đến phát cuồng trong phủ.

 

Mấy vị cữu phụ bên ngoại, hiếm khi bước chân đến cửa, nay lại đến xin gặp ta.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Một khi cháu gái đã là Thái tử phi, sao lại chẳng giúp gì cho cữu phụ, chẳng giống mẫu thân của cháu chút nào.”

 

Ta an tọa trên chiếc thái sư ỷ đáng ngàn vàng, tay nâng chén trà quý giá.

 

Lãnh đạm phân phó thị vệ:

 

“Chúng kinh động đến thai khí của bản cung. Ban chếc.”

 

Khi Lý Minh Chiêu đến, hai người bọn họ chỉ còn thoi thóp.

 

Họ quỳ lạy xin tha mạng dưới chân hắn.

 

Lý Minh Chiêu giận dữ quát:

 

“Kéo ra ngoài đánh, đừng để ô uế ánh mắt Thái tử phi.”

 

Ta nhìn hắn, khẽ cười:

 

“Điện hạ không trách ta coi mạng người như cỏ rác sao?”

 

Lý Minh Chiêu đỡ eo ta ngồi xuống, ôn tồn đáp:

 

“Hai kẻ ấy, năm xưa vì trả nợ cờ b.ạ.c mà đem mẹ nàng bán đi, gián tiếp hại người qua đời.

 

“Về sau, bán cả thê tử, rồi bán luôn con gái.

 

“Ban đầu lưu lạc ăn xin ngoài thành Trường An.

 

“Là mẹ của Giang Minh Nguyệt cho người đưa họ về kinh.”

 

Loading...