QUÂN HỐI - 7

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:07:24
Lượt xem: 1,828

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14

 

Chính đán vừa đến, là ngày các nước chư hầu vào triều dâng cống.

 

Sứ giả nước Lương mang theo Thái tử đến thăm, vị Thái tử này là kỳ tài cầm nghệ trăm năm khó gặp của Đại Lương.

 

Hắn đến đây, chính là để tìm người luận đàn.

 

Liên tiếp mấy vị nhạc sư trong cung đều bại dưới tay Thái tử nước Lương, nét mặt Thánh Thượng trở nên khó coi, đến cả Lý Minh Chiêu cũng mím chặt môi không nói.

 

Thái tử nước Lương khẽ lắc đầu, cười khinh miệt mà rằng:

 

“Uy danh Đại Ung, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi.”

 

Lý Minh Chiêu nắm chặt quyền, sắc mặt đầy uất hận.

 

Ta nhẹ nắm tay hắn, toàn thân hắn khẽ run, nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt bất giác nhu hòa.

 

“Sao vậy?”

 

Ta không đáp, chỉ đứng dậy, hướng Thánh Thượng khấu tạ:

 

“Phụ hoàng, nhi tức nguyện xin lĩnh giáo.”

 

Lý Minh Chiêu sắc mặt càng thêm âm trầm, mấy vị huynh đệ dòm ngó ngôi Thái tử đều lộ vẻ cười trên nỗi đau người khác.

 

Nhưng ngay khi tiếng đàn đầu tiên vang lên, cả điện đều im phăng phắc.

 

Thái tử nước Lương cũng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

 

Khúc nhạc vừa dứt, cả phòng im lặng đến rợn người. Ta đứng dậy, hướng về Thái tử nước Lương vẫn còn ngây người mà hành lễ:

 

“Thái tử điện hạ, đến lượt ngài rồi.”

 

Hắn khẽ lắc đầu, cười rạng rỡ:

 

“Không cần nữa. Được nghe một khúc đàn của nàng, đã là may mắn ba đời.”

 

“Nàng khiến ta hiểu được, núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn.”

 

“Thế nhưng nàng còn trẻ tuổi như vậy, cớ sao tiếng đàn lại u sầu đến thế? Nàng không vui sao?”

 

Hắn nhìn ta bằng đôi mắt trong veo, ánh nhìn thuần khiết tựa gió sớm đầu xuân.

 

Ta mỉm cười, chân tâm mà nói — hắn là người đầu tiên hiểu được tiếng đàn của ta, cũng là cầm thủ đầu tiên khiến ta tâm phục.

 

Không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.

 

“Thái tử điện hạ có thể hiểu lòng ta qua tiếng đàn, là chuyện khiến ta vui nhất trong những ngày gần đây.”

 

Hắn vỗ tay cười lớn, rồi hướng Thánh Thượng thưa xin được bái ta làm sư, cùng ta học đàn.

 

Sắc mặt Lý Minh Chiêu đã đen như đáy nồi.

 

Ta giấu đi nét cười trong mắt, khẽ từ chối:

 

“Thiếp thân đã là người có phu, e rằng không tiện.”

 

Hắn thất vọng than nhẹ một tiếng:

 

“Là tại ta đến trễ một bước.”

 

Vừa mới đó, sắc mặt Lý Minh Chiêu vừa tươi tỉnh đôi chút nay lại u ám trở lại.

 

Ta quay về bên cạnh hắn, hắn thấp giọng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hoi/7.html.]

 

“Vì sao nàng chưa từng nói qua... cầm nghệ của nàng lại cao đến thế?”

 

Ta đưa tay cho hắn nhìn:

 

“Hôm đại hôn, ngài dắt ta từ kiệu hoa bước xuống, từng nói tay ta thô ráp, xấu xí, không bằng đôi tay mềm mại của tỷ tỷ.”

 

“Nhưng Lý Minh Chiêu, những vết chai sần và phồng rộp này, đều là chứng tích cho bao tháng ngày ta miệt mài khổ luyện.”

 

“Ngài từng nói, ngài chỉ cần ánh trăng độc nhất vô nhị, còn ta, chỉ là ve sầu mùa hạ, nơi đâu cũng có.”

 

“Ta trong mắt ngài, chẳng khác gì một hòn đá vô tri trong vườn, tùy người bày biện, không có tư tưởng, không có cảm xúc.”

 

“Tất cả những lời đó... đều là ngài nói.”

 

“Ngài chưa từng coi trọng ta, chưa từng hiểu ta.”

 

Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể thốt nên lời.

 

Ta ngước ánh mắt hoe đỏ, khẽ cười nhìn hắn:

 

“Ta lừa ngài đó, Lý Minh Chiêu.”

 

“Người ta yêu xưa nay là ngài, đã yêu rất nhiều năm.”

 

Hắn như bị sét đánh, còn ta, từng chữ từng câu, đều nặng như đá tảng:

 

“Nhưng bây giờ, ta không muốn yêu ngài nữa.”

 

“Xin chàng... hãy hưu ta đi.”

 

15

 

Lý Minh Chiêu không đồng ý hưu thê.

 

Hiện nay đang là thời điểm then chốt, nếu lúc này hắn dám hưu ta, những huynh đệ đang dòm ngó vị trí Thái tử kia há lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy để dâng tấu vạch tội hắn sao?

 

Hắn toan dùng gia tộc để ép ta.

 

Ta nhàn nhạt nói:

 

“Lý Minh Chiêu, mẫu thân ta... đã chếc rồi.

 

“Mẫu thân Giang Minh Nguyệt đã dùng mạng của ta để uy h.i.ế.p mẫu thân ta. Mẫu thân ta vì vậy mà uống thứ thuốc do Đại phu nhân ban, khi ta mới sáu tuổi đã vĩnh biệt nhân gian.

 

“Ngài nghĩ xem, vì sao ta lại bị ghi vào danh sách con cái của Đại phu nhân?”

 

Hắn nghẹn lời, một lúc lâu sau mới mở miệng:

 

“Phụ thân nàng, ông ấy... vẫn luôn thương yêu nàng mà.

 

“Nàng lớn lên trong phủ Tướng quốc, họ hết lòng bồi dưỡng nàng. Nàng chẳng lẽ không định báo đáp ân tình đó sao?”

 

Ta cười lạnh:

 

“Lý Minh Chiêu, ngài phái người đi hỏi thử đi — hỏi thử xem bao năm qua ta sống dưới tay người trong lòng ngài như thế nào.

 

“Trong phủ Tể tướng, ta phải tranh giành đồ ăn với chó; Giang Minh Nguyệt đánh chửi ta chẳng chút nương tay, ngay cả một bữa cơm no cũng không có!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Ngài có biết không? Nếu mệnh ta không cứng, thì e là đã sớm bị Giang Minh Nguyệt đánh chếc từ lâu rồi!”

 

Hắn phản bác:

 

“Không thể nào! Minh Nguyệt vốn nhân hậu, ngay cả con kiến cũng chẳng nỡ giẫm chếc, sao lại đối xử với nàng tệ như vậy?

 

Loading...