QUÂN HỐI - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-04 00:05:30
Lượt xem: 1,982

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm Nguyên Tiêu, vì lén gặp Triệu Tùy, Giang Minh Nguyệt bị phụ thân phát hiện, phạt theo gia pháp.

 

Lần này, cũng gãy vài cành roi mây, nhưng chí nàng, vẫn không đổi.

 

Khi ngoài chợ náo nhiệt trống chiêng vang trời, thì phủ Tể tướng tĩnh lặng như tờ.

 

Triệu Tùy đến sau tường sau của phủ, nơi gần phòng Giang Minh Nguyệt nhất, thả trăm ngọn đèn trời.

 

Ánh đèn sáng rực như ban ngày, hắn vượt tường ôm lấy Giang Minh Nguyệt mắt đỏ hoe, cùng đứng trên mái ngói nhìn xuống cảnh phồn hoa nhân thế.

 

Trên phố Trường An, người đông nghịt.

 

Giang Minh Nguyệt lạc đám đông ở Đại Ngao Sơn, bị vài tên bắt cóc dồn vào góc tường trêu ghẹo.

 

Một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" từ lời văn bước vào hiện thực.

 

Triệu Tùy như từ trời giáng xuống.

 

Từ đó, nàng thầm hứa trọn trái tim.

 

Nguyện cùng hắn tiêu d.a.o thiên hạ, lãng du khắp chân trời góc bể.

 

***

 

Giang Minh Nguyệt đắm chìm trong rung động đầu đời của thiếu nữ.

 

Nàng đã quên rồi, rằng nha hoàn năm xưa từng bị nàng c.h.é.m đứt tay, đau đớn cầu xin tha mạng, từng rưng rưng kể rằng:

 

“Nô tỳ có một vị hôn phu đang học kiếm ở núi Chung Nam, lợi hại lắm cơ!

 

“Chờ khi chàng học thành trở về, sẽ đến phủ rước nô tỳ thành thân.

 

“Đến lúc đó, nô tỳ—nha hoàn thấp kém này cũng có thể làm Tân nương xinh đẹp một lần!”

 

Nhưng... nha hoàn ấy cuối cùng vẫn chếc trong đêm bị chặt tay.

 

****

 

Mấy ngày liền Giang Minh Nguyệt không trở về, phụ thân và Đại phu nhân trong lòng đều rõ.

 

Nhưng lại không dám tin con gái mà họ yêu thương nuông chiều bao năm, lại dám làm chuyện bôi nhọ gia môn như thế.

 

Phủ Tể tướng rối như canh hẹ, phụ thân ta cố gắng đè nén dư luận bên ngoài.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Chỉ nói Giang Minh Nguyệt ra ngoài du ngoạn, tuyệt không cho ai nhắc đến hai chữ "tư bôn*".

 

(*chỉ hành động của một người con gái trong xã hội cũ rời bỏ nhà để đi theo tiếng gọi của tình yêu.)

 

Cha và Đại phu nhân cãi nhau một trận long trời lở đất, thậm chí còn động tay.

 

“Bôn tắc vi thiếp! Nữ nhi tốt ngươi dạy giỏi lắm!”

 

Cùng lúc đó, cơn bệnh nặng của ta cũng vừa vặn khỏi hẳn.

 

Giấy không gói được lửa. Tin Giang Minh Nguyệt "du ngoạn" trước hôn lễ cuối cùng cũng truyền đến tai Hoàng hậu.

 

Hoàng hậu nổi trận lôi đình, lệnh họa sĩ vẽ chân dung các tiểu thư khuê các trong kinh thành để tái tuyển một Thái tử phi đoan trang, thủ lễ.

 

Mấy ngày không gặp, Lý Minh Chiêu gầy sút đi thấy rõ.

 

Nghe tin vẫn không rõ tung tích Giang Minh Nguyệt, trong mắt hắn thoáng hiện nỗi u sầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hoi/3.html.]

 

Phụ thân ta nhìn vào bức tranh tuyển chọn mà không thấy tên ta, liền biết Hoàng hậu đã sinh chán ghét với người nhà Giang thị.

 

Ông có chút hoảng loạn.

 

Ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt giống mẹ ta bảy phần, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Vẻ đẹp này là thứ duy nhất mẹ con để lại cho con, con nhất định phải biết tận dụng.”

 

Ta ngoan ngoãn cúi đầu, vâng lời.

 

Phụ thân lại một lần nữa, nhắc đến ta trước mặt Lý Minh Chiêu.

 

Lần này, Lý Minh Chiêu mệt mỏi gật đầu, đồng ý gặp ta một lần.

 

07

 

Không giống những lần trước, lần này phụ thân đích thân sai người trang điểm cho ta lộng lẫy.

 

Ta như một món quà, được đưa đến trước mặt Lý Minh Chiêu, để mặc hắn định đoạt đi hay ở.

 

Hắn nhìn ta, thoáng ngẩn người trong chốc lát, nhưng ánh mắt lại chẳng mang theo cảm xúc gì.

 

Trầm mặc hồi lâu, hắn lạnh nhạt mở miệng:

 

“Chỉ cần ngươi đáp ứng cô, khi tỷ tỷ ngươi quay về, ngươi bằng lòng nhường lại vị trí Thái tử phi, thì cô sẽ cưới ngươi.”

 

“Ngươi không cần lo, đến lúc đó, ngươi vẫn sẽ là Trắc phi của cô.”

 

Ta lắc đầu, buông ra một câu đại nghịch bất đạo:

 

“Thần nữ nguyện ý đáp ứng điện hạ. Nhưng đến khi đó, chẳng hay điện hạ có thể để thần nữ rời khỏi Đông cung?”

 

“Thần nữ có người trong lòng, cũng có nơi muốn đến.”

 

Hắn thở phào nhẹ nhõm, thu lại sự đề phòng.

 

“Vậy thì… rất tốt.”

 

Hoàng hậu thấy Thái tử chọn ta, không những không làm khó dễ, mà còn mỉm cười tháo đôi hoa tai Đông châu trên tai xuống, tặng cho ta:

 

“Là ngươi thì bản cung yên tâm hơn đôi chút.”

 

Khi Lý Minh Chiêu đến đón ta, vừa trông thấy đôi hoa tai Đông châu trên tai ta, liền cau mày.

 

“Đó vốn là vật thuộc về Minh Nguyệt. Nay ngươi chỉ là tạm giữ, đừng sinh lòng vọng tưởng.”

 

Ta điềm tĩnh đáp:

 

“Là Hoàng hậu ban thưởng, thần nữ không dám từ chối.”

 

“Điện hạ với người khác có thể là cao cao tại thượng, với thần nữ mà nói, chỉ là một người hợp tác mà thôi.”

 

“Điện hạ không để mắt tới thần nữ, thần nữ cũng chẳng hề coi trọng điện hạ.”

 

Hắn tức đến đỏ mặt, cười lạnh mấy tiếng, phất tay áo bỏ đi.

 

Còn ta, thì bước về phía ngược lại, bước chân không dừng, cũng không quay đầu.

 

Chưa đi được mấy bước, Lý Minh Chiêu đã quay ngựa trở lại, vươn tay kéo ta lên ngựa, ôm chặt vào lòng.

 

Loading...