Giờ nghỉ trưa, quả nhiên Hồng Ngọc xuất hiện ở Tiệm cơm Nam Lai.
Cô còn sợ Hồng Lan Chi chuyện gấp, nên chạy vội tới, lúc đang thở hổn hển, đảo mắt khắp nơi trong tiệm tìm bóng dáng Hồng Lan Chi.
Tiết Dĩ Liên là đầu tiên thấy cô, chỉ cho Hồng Ngọc vị trí mà Hồng Lan Chi giữ chỗ sẵn cho cô. Những lúc như thế , Hồng Lan Chi thường sẽ ăn cùng Hồng Ngọc. Trước đây Hồng Ngọc từng đến tiệm vài , Nam Đồ cũng từng nhắc Hồng Lan Chi tạm gác công việc , tranh thủ ăn với con gái.
Trừ đầu tiên là xin nghỉ để ăn cùng Hồng Ngọc, những Hồng Lan Chi đều từ chối. Bởi vì mỗi giờ ăn là thời điểm bận rộn nhất của tiệm, nếu bà rút , khối lượng công việc sẽ giảm mà chỉ dồn lên những khác, khiến cả tiệm rối tung lên.
Trong lòng Hồng Ngọc cũng hiểu rõ, sẽ vì chuyện mà phàn nàn gì. Cô ăn cùng thì đợi hôm nào Hồng Lan Chi nghỉ là . Hôm nay dẫu vẫn là ngày việc bình thường của cô.
Không rõ Hồng Lan Chi đang bận gì, Hồng Ngọc : "Cô Tiết, nếu cô thấy cháu, nhắn giúp bà là cháu đến nhé."
TBC
Hồng Ngọc bước về phía chỗ của .
Còn đến bên cửa sổ thì khựng .
Tuyết rơi .
Từng bông tuyết nhỏ xíu nhẹ nhàng rơi xuống như bông liễu, thoắt một cái nặng hạt, dày hơn, rơi thành từng mảng lớn xuống đất. Bàn của Hồng Ngọc sát cửa sổ, từ tầm của cô thể thấy mép ngoài khung cửa đọng nửa tấc tuyết, xốp mịn như lớp lông trang trí viền áo.
Hôm nay thật may mắn, chỉ tuyết mà còn rơi hai lượt. Sau khi Hồng Lan Chi trạm y tế về, tuyết lúc đó tạnh từ lâu, đang tan dần, đường sá xe cộ và bộ giẫm nát thành nước lầy, phong cảnh vì thế cũng mất . Trong lòng Hồng Lan Chi chút hụt hẫng, ngờ tình thế xoay chuyển, đến trưa tuyết rơi lớn trở , phủ lên đất trời một tầng trắng mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-com-lien-gioi/chuong-245.html.]
Hồng Ngọc ngẩn ngơ ngoài cửa sổ, mãi đến khi giọng của Thi Văn Tuyên vang lên cắt ngang suy nghĩ: "Chị Hồng Ngọc, chị đến ăn cơm , ăn gì nào?"
Hồng Ngọc thu ánh mắt về từ khung cửa: "Có món gì đáng thử ?" Thực đơn của Tiệm cơm Nam Lai đổi khá thường xuyên, ngoài việc phụ thuộc cảm hứng của Nam Đồ, còn liên quan đến mùa. Ví dụ như mùa hè mì lạnh, mùa thu thì cơm trộn gạch cua, nhưng giờ thì còn nữa.
Khách quen đến tiệm thường hỏi một câu, đỡ dò thực đơn.
Thi Văn Tuyên lập tức đáp: "Đương nhiên là Ếch xào tiêu xanh nồi đất , món mới hôm nay đó, thịt ếch mềm thơm, thêm tiêu xanh ăn là ấm cả luôn!"
"Vậy thì gọi món đó ." Hồng Ngọc vui vẻ gật đầu.
Lúc trong tiệm khách bắt đầu đông dần. Mọi bước với đầu đội tuyết, tự giác lau sạch bùn đất đế giày tấm t.h.ả.m mềm đặt cửa, phủi nhẹ áo khoác.
Không ai cũng ý thức như , đợi nổi, lao thẳng trong tiệm, để từng dấu chân lấm lem sàn, còn giục bạn : "Nhanh lên, đừng lề mề ở cửa nữa."
Người bạn chỉ sàn : "Cậu bẩn sàn , lát nữa phục vụ lau."
Người chẳng thấy gì sai, ngang nhiên đáp: "Phục vụ chẳng là mấy việc đó ?"
Lời dứt, ít ánh mắt về phía , ánh mắt đầy ngầm trách móc. Hồng Ngọc cũng chẳng buồn ngắm tuyết nữa, trừng mắt đó.
"Nhân lực trong tiệm hạn, sàn bẩn liên tục thì phục vụ lau lau , bẩn vì ăn nhanh, nhưng vì họ bận lau sàn mà trễ giờ phục vụ, cuối cùng cũng ăn sớm hơn." Người bạn hạ giọng .