Khi đó nghĩ, Tiêu Khinh Trần trong lòng thì sinh cái rắm!
Thái hoàng thái hậu , chỉ thể gật đầu đồng ý.
Đến lúc đó nếu sinh cũng chẳng thể trách .
chuyện với Tiêu Khinh Trần sinh con là một chuyện, còn con là chuyện khác.
Tiêu Khinh Trần thấy đứa trẻ , tiên đầu liếc kiệu hoa của , đó nhíu mày : "Ngươi từ tới?"
"Bản tướng khi nào đứa con như ngươi?"
Đứa nhỏ nhất quyết buông, giọng non nớt khăng khăng: "Ngươi giống phụ y như đúc, nhất định là phụ !"
lúc , một thiếu nữ trẻ tuổi cũng vội vã chạy tới.
"Linh Nhi, ai cho con chạy lung tung."
Nàng vội vàng thi lễ xin với Tiêu Khinh Trần.
"Xin công tử, đứa nhỏ còn nhỏ dại, nhận nhầm ..."
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc nàng rõ khuôn mặt Tiêu Khinh Trần, bất giác buột miệng thốt lên một tiếng: "Phu quân!"
Dưa lớn đây!
Nói là gần nữ sắc, là trong lòng, là con cơ mà?
Thế mà giờ con ?
Ta vội vàng để Lãm Nguyệt đỡ xuống kiệu, chen lên phía hóng hớt một phen.
“Ngươi chính là trong lời đồn ? Người thương của Tiêu Khinh Trần? Vì ngươi mà ba mươi tuổi lấy vợ?”
Nữ tử dung mạo tuyệt sắc, mắt như làn thu thủy, mặt như đào hoa đầu cành, còn toát lên khí chất siêu phàm thoát tục.
Dắt tay đứa bé tên là Linh Nhi, quả thật như một bức tranh sống.
Nghe , nàng chăm chú Tiêu Khinh Trần một lúc, khẽ nhíu mày.
“Tiêu… Khinh Trần?”
Thấy biểu cảm của nàng , lập tức hiểu .
Chuyện chẳng là đúng kiểu kịch bản thích nhất ? Nam si tình, nữ khổ mệnh, ngược luyến tình thâm mà!
Chắc chắn là nữ tử vì cơ duyên nào đó mà chia cách với Tiêu Khinh Trần, lúc rời m.a.n.g t.h.a.i con , nhiều năm trùng phùng, đúng ngày cưới khác!
Ôi trời ơi! là ngược luyến tình thâm!
Ta từng mà!
Nghĩ đến đây, khỏi xúc động, liền nắm lấy tay Tiêu Khinh Trần: “Đại nhân, cần nữa.”
“bản quận chúa hiểu.”
“Ngài cứ đưa vị cô nương cùng đứa trẻ về phủ .”
“Ta nhất định sẽ đối xử với họ!”
Lời rộng lượng và độ lượng bao, khiến Tiêu Khinh Trần sững , cũng nắm tay .
“Không , Quận chúa, xin bản tướng giải thích.”
Ta , .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-chua-thich-an-thit-kho-tau/chuong-2.html.]
Ta càng siết c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Khinh Trần.
“Đại nhân cần gì khách sáo như , ngài với sắp thành , của ngài cũng là của .”
“Thiếp thất và con riêng của ngài, tất nhiên cũng là nhà của .”
“bản quận chúa nhất định sẽ chăm sóc họ thật !”
Lãm Nguyệt bên mấy lời của , rốt cuộc cũng nhịn , khẽ kéo tay một cái.
“Quận chúa…”
Ta chợt nhận hình như hăng hái quá , bèn ho một tiếng để che giấu.
“Đại nhân, giờ lành sắp đến , chi bằng chúng về phủ hẵng ? Còn mau chóng báo tin lành cho Tiêu lão đại nhân và lão phu nhân nữa!”
Tiêu Khinh Trần , một lúc lâu vẫn nổi lời nào.
Ta đoán, hẳn là đang cảm động.
Ta vỗ nhẹ tay một cái, kiệu hoa.
Ngồi trong kiệu, khẽ cong môi nở nụ hài lòng.
Không ngờ Tiêu Khinh Trần những chân ái, còn cả nối dõi.
Thật sự là trời tác hợp cho và mà.
Một thời gian nữa, sẽ tìm cái cớ để hòa ly với , chắc chắn sẽ phản đối!
Đợi hòa ly với Tiêu Khinh Trần , sẽ mang theo đồ cưới do Thái hoàng thái hậu ban cho, đường đường chính chính mà cao chạy xa bay!
Ta tính kỹ cả , cho dù đụng đến tiền để dành, chỉ cần dựa tiền cho thuê từ các cửa hàng, điền sản hằng năm cũng đủ cho sống sung sướng cả đời.
Chỉ là một thương từ rơi xuống và một đứa con riêng thôi mà?
Ta - phu nhân Tể tướng - bụng thể chở cả thuyền!
Ta chấp nhận !
Người tên là Hạ Sắt Sắt, kiệu hoa thẳng một mạch phủ, nàng dắt tay đứa bé tên là Linh Nhi, cứ thế bên cạnh kiệu của suốt dọc đường.
Ta vén rèm kiệu, thò đầu quan sát bọn họ, vô cùng tò mò.
Từ nhỏ mất cha , Thái hoàng thái hậu nuôi trong cung, nhận nghĩa nữ.
Ngày thường ngoài ăn thì chỉ mấy quyển thoại bản về chuyện tình oái oăm ngược tâm của nam nữ si tình.
Bây giờ, nữ chính thoại bản đang ở ngay mặt , nhất định trò chuyện đôi câu mới .
Hạ Sắt Sắt thấy cũng nghiêng đầu , vẻ cũng khá hứng thú với .
Ta thấy nàng sợ , bèn dựa thành kiệu, ngoắc ngoắc tay với nàng .
Hạ Sắt Sắt bước gần: “Quận chúa điều chi dặn dò?”
Ta liếc Tiêu Khinh Trần phía , hạ giọng với nàng : “Ngươi yên tâm, bản quận chúa thật khá thích ngươi.”
“Ngươi kể , ngươi và Tiêu Khinh Trần quen thế nào? Làm thề hẹn trăm năm, cuối cùng lạc mất ?”
“Con cũng lớn thế , ngươi sớm tìm ?”
“Có là chịu nhiều khổ cực, nỗi khổ khó đúng ?”
“Nói mà, kể kể kể kể !”