Quán ăn nhỏ Như Ý ở Biện Kinh - Chương 251
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:03:44
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi Khương Như Ý dọn dẹp xong đĩa bàn, A Thược nhanh chóng tới, nhận lấy công việc trong tay nàng: “Tiểu nương tử nghỉ ngơi , để dọn dẹp.”
Khương Như Ý gật đầu, đưa cái mâm lớn đầy đĩa cho A Thược, đầu đón nhận ánh mắt của Bùi Chiêu, mỉm với : “Bùi Thiếu Doãn dùng bữa xong ?”
Bùi Chiêu gật đầu: “Ừm.”
Lúc trời tối hẳn, khách trong tiệm nhiều, chắc hẳn đều phố xem đèn hoa .
Bùi Chiêu Khương tiểu nương tử đang mỉm nhàn nhạt với ánh đèn chập chờn, nhớ câu hỏi của Từ Tu ban nãy, đột nhiên mở lời mời: “Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, Khương tiểu nương tử cùng ngoài dạo ?”
Khương Như Ý một cái, dáng vẻ mặc y phục màu nhạt hôm nay thật sự , ngoài , giữa hai cũng nên một lời giải quyết dứt khoát.
Khương Như Ý khẽ rũ mắt, gật đầu: “Được.”
Nàng bảo Bùi Chiêu đợi một chút, bếp rửa tay, đó phòng khoác chiếc áo choàng viền lông, mới trở .
Thấy Bùi Chiêu đang ở cửa, lặng lẽ chờ , Khương Như Ý kìm mà nhói lòng một chút, nàng cố gượng , về phía : “Bùi Thiếu Doãn, thôi.”
Hai cùng bước khỏi tiệm, sóng vai dọc theo con phố phía . Quả nhiên hôm nay đường phố đèn hoa rực rỡ, khắp các góc phố đều thắp đèn lồng, cây còn treo đủ loại đèn lồng nhỏ đủ màu sắc.
Gió đêm thổi từng cơn, tóc bay tán loạn. Tuy là gió xuân, nhưng thổi mặt vẫn thấy lạnh, xung quanh náo nhiệt, khắp nơi là tiếng .
Khương Như Ý đến một cây du lớn khuất gió ở ngã tư đường, thấy nơi đây ít qua , nàng hít một thật sâu, dừng bước, định mở lời rõ ràng với .
“Bùi Thiếu Doãn.”
Nào ngờ, bên tai cũng một giọng đồng thời vang lên: “Khương tiểu nương tử.”
Khương Như Ý ngạc nhiên, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của Bùi Chiêu ánh đèn chiếu rọi. Nàng thở dài một : “Bùi Thiếu Doãn .”
Bùi Chiêu thoáng qua đám thỉnh thoảng ngang qua, đêm tối gió thổi tới, ở ngã tư chút lạnh, chu đáo bước lên nửa bước, che chắn luồng gió lạnh thổi tới mặt nàng.
Khương Như Ý cảm thấy đến gần, mặt chút nóng lên, nàng khẽ một tiếng đa tạ. Dường như cảm thấy khí chút mập mờ, Khương Như Ý vội vàng chuyển đề tài: “Đa tạ Bùi Thiếu Doãn, ở tiệm kịp hỏi, Bùi Thiếu Doãn thấy viên nếp hợp khẩu vị ?”
Bùi Chiêu gật đầu: “Rất ngon.”
Khương Như Ý gật đầu, định thì , thấy dường như nhích về phía một bước nhỏ, cúi đầu , nụ của Khương Như Ý lập tức đông cứng mặt.
Chỉ thấy tiếng thở dốc mơ hồ bên tai, một lúc , thấy từ từ mở lời: “Ta lòng mến mộ Khương tiểu nương tử, chắc hẳn với sự thông minh của nàng, nàng sớm rõ.”
Trái tim Khương Như Ý đột nhiên đập mạnh vài nhịp, nàng cố gượng , khẽ nghiêng đầu , giả vờ gió lớn nên thấy lời .
Khương Như Ý ho khan một tiếng, : “Viên nếp Bùi Thiếu Doãn ăn, cảm thấy khác với viên nếp nơi khác , bên trong nhân vừng đấy. Nhân vừng tuy vẻ bình thường, nhưng phiền phức, nghiền thành bột thật mịn, đó cho thêm đường và dầu trộn thành viên…”
Khương Như Ý , mỉm ngẩng đầu , đập mắt là đôi mắt bất lực lộ vẻ ủy khuất.
Lời trong miệng Khương Như Ý thể tiếp nữa, nàng đưa tay kéo kéo áo choàng , cúi đầu xuống: “Bùi Thiếu Doãn, là chúng tiếp?”
Bùi Chiêu gật đầu: “Được.”
Hai tiếp tục sóng vai về phía , đường càng ngày càng nhiều, chỉ thấy tiếng hoan hô từ đám đông vang lên, Khương Như Ý và Bùi Chiêu về phía tiếng hoan hô, hóa là đoán trúng câu đố đèn.
Khương Như Ý : “Hôm nay lúc sáng, A Thược cũng mang về một chiếc đèn lồng đấy.”
Khương Như Ý đến đây, đột nhiên nhớ đến chiếc đèn hoa đăng từng sai gửi đến năm ngoái. Bóng tre đó lay động, cùng với bức họa , chắc hẳn đều do tay vẽ.
Khương Như Ý thở dài một , cuối cùng thể giả vờ nữa, nàng ngẩng đầu : “Không giấu gì Bùi Thiếu Doãn, thuở nhỏ ở Từ Ấu Cục, vẫn luôn nghĩ, nếu phụ nhậm chức ở Khai Phong Phủ thì sẽ ?”
Nàng tránh ánh mắt Bùi Chiêu tới, tiếp tục cúi đầu : “Có lẽ phụ vẫn thích uống rượu làng, trong nhà vẫn bao nhiêu bạc, căn nhà ở cũng xa xôi hẻo lánh, nhưng ít nhất, cả nhà vẫn thể bình an ở bên .”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khương Như Ý cảnh đèn hoa rực rỡ mắt, dường như thấy cảnh tượng thuở nhỏ phụ và A Nương dẫn nàng chơi ngoại ô, nàng cong khóe miệng .
Sau ở Từ Ấu Cục, tuy nàng là Khương tiểu nương tử thật sự, nhưng một ở nơi đất khách quê , cô đơn lẻ loi, vẫn luôn sống dè dặt, cũng thường xuyên cảm thấy sợ hãi và bàng hoàng .
Lúc nàng nghĩ, nếu phụ và A Nương còn đó, chắc hẳn sẽ yêu thương, che chở như châu như báu, giống như Đường Cẩm, Ôn Ninh Quận Chúa, trưởng thành trở thành một tiểu nương tử vô lo vô nghĩ.
Khương Như Ý khẽ nhắm mắt .
Nàng tiếp tục : “Cho nên , cũng chỉ kinh doanh quán ăn , bình an sống qua ngày, hy vọng Bùi Thiếu Doãn thể hiểu.”
Bùi Chiêu Khương Như Ý đang cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm như đêm tối, im lặng hồi lâu gì.
Nàng xong câu , đầu , dám vẻ mặt của Bùi Chiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/chuong-251.html.]
Một lúc , Khương Như Ý bên cạnh động tĩnh, lén lút ngẩng đầu Bùi Chiêu, lúc thấy cúi đầu , mặt là vẻ mặt như trút gánh nặng: “Hóa , là vì nguyên cớ . Ta còn tưởng... Khương tiểu nương tử ghét bỏ .”
Khương Như Ý giọng điệu như thở phào nhẹ nhõm của , kinh ngạc .
(104) ---
Chỉ thấy ánh mắt Bùi Chiêu sâu thẳm: “Chuyện sơn phỉ năm ngoái, quả thực là do sơ suất của nha môn Khai Phong Phủ. Ta cam đoan với Khương tiểu nương tử, tuyệt đối sẽ để xảy chuyện tương tự nữa.”
Hắn nghiêm túc cam đoan với nàng: “Khương tiểu nương tử cứ việc yên tâm.”
Khương Như Ý kinh ngạc chớp mắt, cảm thấy chủ đề của hai hình như lạc hướng.
Khương Như Ý cố gắng điều chỉnh: “Bùi Thiếu Doãn, chúng chuyện…”
Bùi Chiêu khẽ một tiếng, bước tiếp về phía : “Tối nay hình như nhiều gánh hàng đoán đố đèn, Khương tiểu nương tử thích cái nào, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Khương Như Ý chủ đề lái , bóng lưng sải bước về phía , nàng tức giận giậm chân một cái, dứt khoát về hướng tiệm ăn.
Khương Như Ý hờn dỗi : “Đa tạ hảo ý của Bùi Thiếu Doãn, cần phiền.”
Bùi Chiêu thấy nàng giận, vội vàng đuổi theo bước chân nàng, nửa bất lực nửa cưng chiều mở lời: “Được, đều theo Khương tiểu nương tử.”
Khương Như Ý tức tối lườm một cái, đợi khi đầu , những đường và đường phố náo nhiệt mắt, khóe miệng nhếch lên.
Sau Tết Thượng Nguyên, nhiệt độ cuối cùng cũng bắt đầu ấm lên. Nhìn thấy băng sông Biện Hà tan chảy từng chút một, góc tường và cành cây cũng bắt đầu nhú lên chút màu xanh, Khương Như Ý chiếc áo khoác lông dày cộp , mặc áo lót cổ hẹp tay hẹp, chỉ huy A Sơn Táo Nê Phương Tô (bánh vuông nhân táo).
Món bánh ngọt là do A Thược mè nheo ăn từ hai hôm .
Vì mùa đông thường bánh ngọt, nên A Thược , Khương Như Ý cũng cảm thấy chút thèm. Hôm qua ngoài, lúc thấy phố bán táo tàu, Khương Như Ý mua một giỏ về, hôm nay rảnh rỗi, liền chỉ huy A Sơn, bắt đầu món Táo Nê Phương Tô .
“Vỏ cứng bên ngoài táo bỏ , hạt táo bên trong cũng móc , đó cho nồi luộc.”
“Đợi luộc xong, nghiền táo thành bùn, cho nồi xào với lửa nhỏ, nhất định xào cho hết nước bên trong, như Táo Nê Phương Tô mới xẹp xuống ở giữa.”
“Phần vỏ bánh gì cần chú ý, chỉ cần nhào bột thật mịn, lát nữa nướng ăn sẽ ngon hơn.”
Nghe lời Khương Như Ý, A Sơn chất phác: “Tiểu nương tử cứ yên tâm, nhớ hết .”
Khương Như Ý A Sơn vững vàng cầm xẻng, đảo nhân bánh, yên tâm gật đầu, đó khỏi bếp, để tự .
Tề Phi tiểu nương tử dạy A Sơn kỹ thuật bánh, về phía bên một cái. Sao cảm thấy, từ khi trong tiệm thêm hai tiểu nhị, tiểu nương tử càng ngày càng lười biếng? cũng , đỡ cho nghiên cứu cái việc bánh rắc rối .
Trong tiệm ăn, A Viễn hớn hở đẩy xe vịt, con d.a.o nhỏ trong tay múa may dứt khoát, phóng khoáng, tiếng khách hàng xung quanh tán thưởng, khiêm tốn .
Còn A Thược thì bận rộn khách gọi món, đó bưng thức ăn xong, đặt lên bàn cho khách.
Khương Như Ý cửa tiệm ẩm thực bận rộn nhưng sung túc mắt, cúi đầu gảy hai cái bàn tính, híp mắt tỏ vẻ thảnh thơi, cảm thấy những ngày tháng như thế thật sự .
Nàng đang một tay chống cằm, quầy mỉm quanh tiệm, cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Vừa đầu, nàng thấy Bùi Chiêu sải bước .
Khương Như Ý Bùi Chiêu hôm nay một áo dài màu lam sơn khí, ánh mắt bất giác lên cổ y, nhưng thấy y mỉm về phía , thuận tay chỉnh vạt áo.
Ánh mắt Khương Như Ý, theo động tác tay y, cũng vô thức về vạt áo. Sau khi phản ứng , nàng vội vàng cúi đầu, nhưng thấy Bùi Thiếu Doãn thẳng đến mặt nàng.
Khương Như Ý thấy y xuống, mà đến quầy, đỗi ngạc nhiên ngẩng đầu y hỏi: “Bùi Thiếu Doãn chuyện gì ?”
Bùi Chiêu lắc đầu, giọng điệu như đang chuyện với nhà bình thường: “Hôm nay rảnh rỗi ?”
Khương Như Ý gật đầu, đáp: “Phải.”
Ngay đó nàng chợt nhớ , chẳng mấy hôm từ chối lời tỏ tình của y , cớ bây giờ y càng thêm mật?
Khương Như Ý đang tự phản tỉnh, A Sơn vén rèm bước , miệng : “Tiểu nương tử, món Táo Nê Phương Tô nướng…”
A Sơn thấy Bùi Thiếu Doãn đang bên ngoài, mỉm chuyện với Khương Như Ý, vội vàng dùng tay bịt miệng, xoay phòng bếp.
Khương Như Ý định hỏi A Sơn Táo Nê Phương Tô , thấy y về, liền ngạc nhiên chớp chớp mắt. tai nàng thấy tiếng Bùi Chiêu nhẹ.
Thấy Khương Như Ý về phía , Bùi Chiêu ngừng , khẽ khàng bên tai nàng: “Mấy trong tiệm cô, đều điều đấy.”
Khương Như Ý trừng mắt Bùi Chiêu: “Bùi Thiếu Doãn vẫn nên mau chóng xuống , việc . Cẩn thận lát nữa muộn, sẽ còn chỗ trống .”
Bùi Chiêu nhướng mày nàng, thuận theo lời nàng gật đầu: “Được, đa tạ Khương tiểu nương tử nhắc nhở.”