Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:08:05
Lượt xem: 2
Anh cầm lấy chai nước suối nhỏ trên bàn đưa vào miệng uống một hơi lót bụng sau đó bàn tay khẽ đưa lên day day vầng trán cao.
Tôi đứng đó, nhìn tất thảy biển hiện của anh, lại nhìn đồng hồ mới đó đã gần 12h rồi. Khẽ chần chừ đi tới, tôi nhỏ giọng lên tiếng hỏi
"Anh không định nghỉ trưa à?12h rồi.
Nghe tiếng tôi anh ta lập tức hướng tầm mắt nhìn, rồi bình thản lên tiếng
" Ừ anh nghỉ đây? Em chưa đi lấy cơm à?
"Em về ăn với cái Uyên? Còn anh, anh về nhà ăn hay xuống nhà ăn lấy cơm? À mà quên anh là giám đốc chắc có người chuẩn bị sẵn cho rồi đúng không?
Nghe tôi hỏi với thái độ tò mò Hoàng Anh nhanh chóng bật cười, nụ cười đó thật tươi và rạng rỡ. Lúc này bỗng nhiên tôi thấy anh gần gũi lắm, không phải thái độ lạnh lùng, cũng không mang khí chất của người cấp cao đang đối đáp với nhân viên, mà giữa tôi và anh thái độ của anh đối với tôi là ngang hàng
" Anh ở chung cư một mình nên về nhà cũng chẳng có ai nấu cho ăn, còn em nói giám đốc chắc có người chuẩn bị phần cơm sẵn thì không phải vậy em đừng hiểu lầm. Bình thường anh chỉ ghé qua công ty khi có việc cần, còn đa số là ở công ty chính ngoài Lâm Đồng nên ở đây không có ai chuẩn bị sẵn cho anh cả, giám đốc hay nhân viên thì cũng là con người nên không cần phải quá ưu tiên cho anh đâu. Thôi em đi ăn đi, anh thu dọn công việc rồi cũng tranh thủ ra ngoài quán tìm cơm ăn đây.
Nghe Hoàng Anh nói thế tự dưng tôi lại thấy thương thương cho anh,vốn cứ nghĩ là làm sếp thì sẽ sung sướng lắm nhưng khi nghe anh ta nói như vậy tôi cảm nhận họ làm chức càng cao thì công việc dường như áp lực hơn bọn công nhân như tôi gấp ngàn lần, minh chứng là tấm áo sơ mi của Hoàng Anh lúc này đang lấm tấm những giọt mồ hôi thấm ra nhưng biểu cảm trên gương mặt anh ta vẫn chưa thực sự rút bỏ công việc sang một bên khi mà giờ nghỉ trưa đã trôi qua hơn nửa tiếng.
Chần chừ một lúc, nữa muốn rời đi, nữa lại không, cuối cùng tôi đành mở lời
"Hay là anh theo em qua phòng trọ của bé Uyên đi. Con bé mới gọi em nói có mua vịt quay nè. Anh sang ăn cùng rồi lại làm tiếp...nhưng...nếu anh chê không muốn đi thì...thì…
Tôi đưa ra lời đề nghị nhưng cùng lúc lại thấy ngại nên cứ ngượng ngùng mãi. May sau là Hoàng Anh trong tích tắc liền đứng bật dậy rồi bất ngờ anh ta gật đầu nhanh chóng đi tới nắm lấy tay tôi mà trả lời.
" Ừ vậy cũng được. Cảm ơn em nha. Thôi chúng ta tranh thủ đi nào!
Tôi bị Đức kéo tay đi đôi chân bước theo anh ta mà trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả lắm. Vừa đi vừa nhìn xuống bàn tay đang tự nhiên nắm lấy tay mình, cảm nhận sự ấm áp nơi đó bất giác đôi môi tôi vô thức vẽ lên một hình cong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-8.html.]
Thấy tôi và Hoàng Anh cùng về chung Mỹ Lan mở to hai mắt hết cỡ ra nhìn, con bé tỏ ra ngạc nhiên vô cùng
"Ủa sao..sao anh hai cùng chị Huyền lại về chung? Hai người khai mau có gì rồi đúng không? Lại còn nắm tay tình tứ nữa nè?
Nghe Uyên hỏi tôi với Hoàng Anh đồng loạt hướng mắt nhìn xuống bàn tay mình đang đan lấy đối phương,mới chợt nhớ là nảy giờ bàn tay tôi còn bị anh Đức nắm chặt, trong tính tắc trước sự hoài nghi của Mỹ Lan tôi và anh cả hai ngượng ngùng rút vội ra. Tôi thì ngại đỏ cả mặt nên chùn vào phòng trước, đằng sau lưng tôi nghe tiếng anh Đức trả lời Mỹ Lan rất bình thản
" Anh nghe Huyền nói em mua vịt quay, sẵn tiện đang đói nên anh về đây ăn cùng em gái mình thôi.Sao đây? Có cho anh hai ăn cùng không hả?
Tiếng Mỹ Lan trả lời
"Được chứ? Lâu rồi anh hai mới ghé chỗ em sao em lại nỡ từ chối được.
…
Hai anh em họ trò chuyện vui vẻ lắm nên trong lúc ngồi ăn cùng tôi cũng đỡ thấy ngại ngùng hơn. Thoáng chốc đã gần đến giờ công ty vào làm. Trên bàn ăn đĩa bánh hỏi và thịt vịt quay cũng gần vơi đi. Buông đôi đũa tôi định đứng lên tranh thủ phụ dọn rửa với Mỹ Lan thì bất ngờ bên này tôi nghe Mỹ Lan nhìn Hoàng Anh hỏi nhỏ một câu.
" Anh hai? Chuyện mẹ nói về chị Liễu anh định thế nào hả?
Nghe như có vẻ quan trọng, và sắc mặt Uyên đ.â.m ra lo lắng nên bàn tay tôi đang bưng khay chén cũng liền khựng lại, liếc mắt nhìn sang Đức thấy anh vừa nhìn qua tôi,anh thở dài sau đó nhìn lại Mỹ Lan lên tiếng trả lời, vừa hay tôi cũng bối rối liền thu tầm mắt về không dám nhìn anh nữa
"Chuyện đó tính sau đi, giờ anh không muốn nhắc đến, phần nữa sợ mẹ buồn.
Mỹ Lan khẽ bĩu môi nói
"Anh không tính nhanh thì mẹ lại nghĩ anh đồng ý, và chị Liễu lại thêm mơ mộng. Mà em hỏi thật hay là anh cũng thích chị Liễu nên anh mới không từ chối.
" Anh…!