Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:08:00
Lượt xem: 1
Mỹ Lan cười tít mắt sau đó nó quay sang tranh thủ xin lỗi tôi một tiếng rồi gấp rút xách cái túi chạy đi vì sợ anh hai mình đổi ý.
Còn lại tôi và Hoàng Anh, tự nhiên không khí chùng xuống và ngột ngạt vô cùng. Nhìn sang thấy anh ta đang lơ đễnh cầm chiếc menu trên bàn tầm mắt nhìn xuống từng chữ trong đóng, tôi ngại ngùng bẽn lẽn lên tiếng trước để xua đi cảm giác ngột ngạt lúc này.
"À...anh...anh…
Tôi đang định nói nhưng bất chợt quên mất tên người đối diện, ngượng đến đỏ mặt khi mà người đó vừa kịp ngước ánh mắt lên chau mày nhìn tôi. Giọng anh ta trầm trầm
" Anh tên Đức…Hoàng Anh
Tôi mỉm cười gượng gạo, hai tay bấu chặt vào nhau nói tiếp
"Em...em muốn nói anh có việc bận thì anh cứ về trước đi. Em về một mình cũng được ạ.
Anh ta nhìn tôi không tỏ ra thái độ gì lạ mấy thuận miệng nói
" Thật là em về một mình được?
Tôi chột dạ ậm ờ vì thật ra trong lòng cũng đang mơ hồ lắm vì nơi này là lần đầu tiên tôi đến nên cũng không thuộc đường là mấy
"Em...em…
Anh ta nhướn mày
" Em thế nào?
"....
Lần này Hoàng Anh nở một nụ cười khi mà ánh mắt anh ta đang nhìn xuống nơi hai bàn tay của tôi đang tỏ thái độ bối rối
" Anh cũng thuận đường về đấy nên sau khi ăn xong anh sẽ đưa em về. Bây giờ thì em ăn đi kẻo thức ăn nguội mất.
"Dạ…!
Tôi thở phào trong lòng rồi tiếp tục cùng Hoàng Anh dùng bữa, chốc chốc nghe anh hỏi câu nào tôi trả lời câu đấy xong thì không gian cũng chìm trong yên tỉnh. Cho đến khi bữa ăn kết thúc, đồng hồ điểm 9h tối anh ta thanh toán tiền ăn và chúng tôi đứng dậy bước đi ra về.
Ngồi trên con xe 4 chỗ màu đen huyền chầm chậm duy chuyển giữa đường Sài Gòn phồn hoa, tôi len lén liếc nhìn sang bên cạnh, góc nghiêng của anh ta phải nói thật sự rất cuốn hút ánh nhìn của người đối diện,lại cộng thêm nét lạnh lùng càng nhìn càng khiến cho tôi thêm xao xuyến.
Bất chợt bên cạnh tiếng anh ta cất lên
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-5.html.]
" Mặt anh dính gì à?
Tôi giật mình, tầm mắt bối rối thu hồi lại, khẽ nhỏ giọng lắc đầu
"Không có ạ!
" Vậy sao em nhìn anh?
"Em...Em có nhìn anh đâu?
Anh ta nghe tôi trả lời như vậy chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười sau đó lại tiếp tục lái xe. Còn tôi vì xấu hổ nên quay mặt sang góc bên này, hai bên má phút chốc đỏ ửng lên vì ngượng.
Chẳng mấy chốc thì dãy phòng trọ của tôi cũng hiện ra trước mắt. Xe dừng lại tôi nhanh chóng mở cửa bước xuống.Nhìn kính đang từ từ hạ xuống, tôi nhìn Hoàng Anh mở lời cảm ơn.
" Cảm ơn anh nha. Anh về cẩn thận.
Hoàng Anh gật đầu kính xe từ từ đóng lại và rời đi. Tôi đứng nhìn theo, cho đến khi chiếc xe dần dần khuất xa tôi mới rảo bước đi vào phòng trọ. Lúc này mới bất chợt nhớ lúc nảy khi trò chuyện tôi đã quên nói với anh ta mình là nhân viên trong công ty, và quên cả việc Hoàng Anh là ông chủ của mình.
…
Đêm trôi qua, tiếng người và tiếng xe ồn ào khắp ngõ, tôi nhíu mày mở mắt thức giấc, ngó qua bên cạnh chiếc đệm trống không, khẽ ngồi dậy, buộc vội đuôi tóc, bấm điện thoại cho màn hình phát sáng 6h rồi, vậy là cả đêm Mỹ Lan chẳng về, tôi thở dài biết là Uyên có báo tôi em không về ngủ nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi lo lắng nên quyết định gọi lại cho em ấy một lần nữa.
Tút…
Tút…
"Em nghe nè chị Huyền!
Nghe tiếng gáy ngủ của Mỹ Lan tôi mới thở phào nhẹ nhõm, biết em vẫn an toàn tôi liền tranh thủ hỏi em mấy câu
" Em đang ở đâu đó? Bao giờ em về?
"Em đang ở nhà bạn em, chắc là trưa nay em về .
" Ừ vậy em tranh thủ về sớm nha. Chị đi làm đây.
"Dạ.bye chị.
Tắt điện thoại, tôi nhổm dậy, vào toilet vệ sinh cá nhân và thay quần áo chỉnh tề, sau đó nấu vội tô mì ăn lót dạ rồi rảo bước đi vào công ty.
..