Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:11:18
Lượt xem: 0
Cánh tay Dũng vừa đưa lên lập tức vì cái trừng mắt của tôi nên anh ta liền hạ xuống. Còn Đức thì vẫn còn hăng m.á.u lắm, cơn thịnh nộ của anh chẳng hề lắng xuống nhưng may mắn bên cạnh Thuý Liễu đã cản Đức lại
"Anh để cho họ đi đi. Thu Huyền dù sao cô ấy quen cậu Dũng đây đó là quyền của người ta, liên quan gì vợ chồng mình mà anh xử xự như vậy chứ hả?
Vừa nói Thuý Liễu vừa nhìn tôi nhếch môi cười, tôi hận ngay lúc này không thể vạch bộ mặt lăng loàn của cô ta ra cho Đức biết nên chỉ đành nén lòng trả lời cảnh cáo lại cô ta một câu
" Đúng !chuyện của tôi không liên quan gì đến vợ chồng chị nên chuyện của chị cũng đừng nên lôi tôi vào. Nên nhớ mọi chuyện xấu xa thì sẽ không bao giờ giấu đi mãi được, quả báo sẽ sớm đến với những kẻ gian ác thôi.
Tôi nói xong Thuý Liễu nhìn tôi đầy tức giận, định sẽ lên giọng trả lời tôi tiếp nhưng chưa chi Đức đã ngăn cô ấy lại, và anh với ánh mắt bén như d.a.o lạnh lùng nhìn xoáy vào tôi,khóe miệng nhếch lên buông ra những lời tàn nhẫn nói
"Trời sinh cô ra manh cho cô một bộ mặt thánh thiện nhưng lòng dạ lại là kẻ lăng loàng thì cô không xứng để tôi trao chân tình nữa. Đi đi, cô đi khuất mắt tôi đi
Dứt lời Đức mạnh tay cầm luôn vali của tôi ném dứt khoát ra ngoài, hành động này của anh không khỏi khiến tôi chạnh lòng, mắt tôi nhìn anh rưng rưng cố nén dòng lệ cay xòe đang sắp rơi ra nhưng kìm nén mãi không được, lại sợ Đức thấy tôi khóc nên nhanh chóng tôi chẳng nói lời nào cả chạy thật nhanh ra khỏi nơi này rồi cầm lấy vali của mình, bước từng bước chân cô độc dáng vẻ liu xiu dẫm lên con đường của thành phố Lâm Đồng, nơi những cơn mưa phùn suốt ngày rơi lả tả, nơi tiết trời se se lạnh, từng đợt gió thổi vào người như hàng vạn con mũi tên đ.â.m vào da thịt đau như cắt khiến cho con tim tôi trông phút chốc đã chằng chịt những vết thương khó mà được chữa lành…
Tạm biệt Lâm Đồng miền đất của những bản tình ca da diết, và cả những sự chia tay đầy nuối tiếc nghẹn ngào. Tôi quay lại...Sài Gòn...nơi chỉ có hai mùa mưa và nắng, hy vọng khi trở về quê nhà có thể sưởi ấm lại tim tôi
.
Về đến Sài Gòn đã chiều muộn, tôi không thông báo với ba tôi về nên khi vào nhà ông gặp tôi thì ngạc nhiên vô cùng nhưng chắc thấy tôi buồn, mặt mày ủ dột nên ba chẳng hỏi gì cả, tôi chào ba ba chỉ gật đầu ừ nhẹ rồi bảo tôi lên phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-31.html.]
Tôi vào phòng chẳng còn tâm trạng nào cả, nên cũng không thèm bật đèn mà ngồi thừ trên giường rồi tựa lưng vào tường, trong bóng tối cô độc tôi thấy mình thật nhỏ bé, rồi tự dưng nước mắt rơi xuống liên tục, đau lòng đến mức chỉ biết khóc nấc lên.
Có tiếng bước chân bên ngoài sau đó đi nhẹ vào phòng và bật công tắt, ánh đèn sáng bừng, tôi chậm chạp ngước mặt lên, nhìn thấy ba tôi chỉ biết cúi đầu né tránh rồi len lén đưa tay mình lau đi nước mắt.
Ba thở dài, ngồi xuống cạnh tôi, sau đó nói lời quan tâm
"Con ổn chưa?
Tôi lắc đầu, giọng lạc đi
"Con sai rồi ba a, lẻ ra con không nên gặp lại anh ấy ba ơi con xin lỗi, xin lỗi vì con không hoàn thành tốt công việc ba giao cho con rồi.Ba có trách con không hả ba.
" Con là con của ba thì làm sao ba trách con được. Cả đời này ba chỉ còn có con nên con mới là quan trọng nhất .Bây giờ bình tĩnh nói ba nghe con và thằng Đức thế nào rồi hả?
Ba vừa an ủi vừa đưa cho tôi tờ khăn giấy để lau nước mắt, nghe được mấy lời của ba quả thật trái tim tôi đã dịu đi mấy phần thương tổn, những giọt nước mắt dường như cũng đã ngừng rơi rồi, chỉ còn cảm giác hai mi mắt nặng trĩu mà thôi.
Tựa đầu vào vai ba, tôi tâm sự hết nỗi lòng mình
"Con và anh Đức có lẽ không còn cơ hội nữa ba ạ, anh ấy không thể yêu con rồi vứt bỏ gia đình, vả lại…