Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:11:06
Lượt xem: 0
Bỏ lại sau lưng ánh mắt hình viên đạn đang nhìn tôi và Uyên tôi chỉ lắc đầu thở dài mấy hơi rồi ung dung đi vào, vừa đi thì bất ngờ Mỹ Lan lên tiếng
"Sao chị không cho em chửi lại chị ấy chứ? Thật tình con người gì mà ghê gớm thật.
Tôi nhìn sang Uyên, bước chân đi hơi chậm lại và hỏi
" Em sao vậy, hình như chị cảm nhận em không thích cô ấy đúng không? Uyên nè, cô ấy là ai vậy?
Mỹ Lan trưng ra gương mặt bất mãn trả lời tôi
"Chị ta là Thuý Liễu người mà mẹ em muốn anh Đức lấy làm vợ. Em không có ghét chị ấy, nhưng để nói thích chị Liễu thì em không thích được?
" Tại sao?
"Em cảm nhận chị ta không phải người tốt
" Vậy theo em thì người tốt phải là người thế nào?
Mỹ Lan nghe câu hỏi của tôi con bé chợt phì cười sao đó đột nhiên níu tay tôi nở một cười rạng rỡ
"Người tốt giống như chị Huyền vầy nè?
Tôi không khỏi nhịn được cũng liền phụt cười ra thành tiếng. Chỉ tay vào trán Mỹ Lan tôi mắng yêu
" Em đó chỉ giỏi nịnh thôi.
"Hì,Em nói đúng cơ mà!
" Nhỏ này. Thôi vào nhà nè em.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-24.html.]
Buổi tối hôm đó tôi được Mỹ Lan giới thiệu mẹ em ấy cho tôi biết, ban đầu tôi có hơi lo lắng sợ bác ấy khó tính rồi sẽ không thích có người lạ vào nhà, thế nhưng những nỗi bận tâm của tôi trong giây lát đã tan biến đi mất khi nhìn thấy mẹ của Uyên, người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc đầy hoa râm, quần áo đơn giản lại thêm cách đối xử rất nhân hậu, bởi thế mà tôi càng thêm yêu quý cái gia đình này hơn, dù rằng tôi cũng hơi buồn vì cách đối xử vừa rồi của Đức, nhưng không sao, bây giờ tâm trạng tôi đã ổn hơn rồi…
Sau khi ăn cơm tối xong thì tôi đi ra sân cho tâm trạng khuây khỏa,đi vòng vòng một lúc vô tình trông thấy Đức cũng ở ngoài này
Anh ngồi lặng lẽ ở một góc , ánh trăng đêm mơ màng chiếu rọi lên bóng của Hoàng Anh đỗ dài dưới nền gạch, nét mặt anh lạnh lùng mang theo làn khói trắng của t.h.u.ố.c lá gợi lên chút sầu thương vương nơi đáy mắt
Tiếng côn trùng kêu vang giữa đêm khuya tĩnh mịch, từng điếu thuốc tàn rồi lại được mồi thêm một điếu khác khiến cho nơi này trong chốc lát trắng xóa cảnh khói bay.
Anh ngồi đó dáng nam nhân thu mình một góc, vẻ mặt trầm ngâm nhìn về khoảng không vô định khiến cho Tôi đứng đằng sau nãy giờ cứ mãi nhìn anh với tâm tình thương cảm.
Nâng bước nhẹ nhàng đi tới, tôi ngồi xuống cạnh anh, tay giật lấy điếu thuốc đang hút dở từ tay của Đức gạt nhanh xuống đất rồi lên tiếng khuyên nhủ anh
"Thuốc lá có hại lắm, cũng chẳng phải là cách duy nhất để anh giải sầu.
Hoàng Anh nhìn tôi đầy lạnh lùng, anh không thể hiện sự cáu gắt khi tôi tự tiện giật điếu thuốc của mình, mà chỉ nhanh chóng đứng bật dậy nhìn tôi một lúc rồi âm thầm bước vào trong nhà, không một lời nói, không một tiếng chửi bới, anh đi ngang qua chỉ lưu lại nơi cái mũi tôi mùi hương hoa trà từ cơ thể của anh phảng phất sự dịu nhẹ lan tỏa khắp cánh mũi của tôi…
Ngoái đầu nhìn tấm lưng rộng lớn sau lớp áo sơ mi đen huyền bí cho đến khi Đức đi khuất, tôi mới cụp mắt xuống cảm thấy lòng mình buồn hiu khi mà bao năm qua trái tim dành cho người con trai ấy nhưng mãi chẳng được anh đáp trả.
Có tiếng ai đằng sau đột nhiên thỏ thẻ
" Chị vẫn còn buồn chuyện anh hai em à?
Tôi quay lại, đôi mắt vương theo màn lệ buồn nhìn Mỹ Lan đang đứng đó hỏi mình. Khẽ cười gượng tôi đáp
"Ừ, chắc là chị phải quay về thành phố em ạ. Nơi này không bao dung chị được nữa rồi.
Vội nắm lấy tay tôi, Mỹ Lan tha thiết khuyên ngăn
" Thôi mà chị, chị ở lại đây đi mà, anh hai em không cần chị thì vẫn còn có em, chị chẳng phải đã hứa là sẽ ở lại đến khi nào cả hai người xong việc mới trở lại Sài Gòn sao? Đừng có vì tình cảm mà quên luôn lời hứa chứ chị?