Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:11:02
Lượt xem: 0
Lúc nghe ba nói vậy thì tôi nghe thôi cũng không thắc mắc chi vì tin tưởng cách an bày của ba, nhưng khi ra ngoài này rồi tôi mới thấm cái cảm giác hoang mang cực độ khi mà đâu phải sân bay chỉ có một người,người ta qua lại đứng chờ người thân đông nghẹt với lại tôi cũng bịt kín sau lớp khẩu trang thì làm sao mà trợ lý của ba nhận ra tôi được nghỉ thế nên tôi liền đi nhanh ra ngoài, đứng cạnh một cây cột lớn trước sảnh và liền gọi cho ba để hỏi xem trợ lý của ba đã đến chưa? Hoặc là tôi sẽ nói ba không cần gọi trợ lý đón tôi sẽ tự mình bắt taxi theo địa chỉ luôn mà qua thẳng bên công ty luôn.
Nhưng khi tiếng chuông cuộc gọi vang lên tiếng thứ 2 thì tay tôi đã khựng lại và trực tiếp ấn tắt máy khi mà ánh mắt tôi vô tình dừng lại nơi đó. Hoàng Anh đứng ngay phía trước mặt tôi, ánh mắt anh nhìn tôi không chớp, vẫn gương mặt lạnh lùng với mái tóc 5:5 được vuốt keo thẳng nếp anh tiến từng bước đi tới cạnh tôi, trên người chiếc áo khoác dạ màu vàng bò ngày trước tôi mua vẫn còn được anh sử dụng, tôi vừa mừng vừa ngỡ ngàng vì không nghĩ có thể gặp lại anh nhanh như thế người mà tôi ngày đêm mong nhớ hôm nay đã ở trước mặt tôi bằng da bằng thịt rồi.
Khoảnh khắc này tự nhiên tôi không kiềm chế được mà vô thức trên đôi môi cong lên nở ra một nụ cười thật tươi tắn dành cho anh nhưng...chưa kịp vui bao lâu thì đôi môi tôi buộc phải khép lại khi mà nhìn thấy thái độ hững hờ vô cùng của anh dành cho tôi thật cách xa.
"Tôi sang đón cô về công ty?
Đức cất lời tôi càng ngạc nhiên hơn với cách xưng hô lúc này của anh thoáng sững sờ tôi ngập ngừng hỏi lại anh
" Anh...anh vừa gọi em là gì?
Đức nhếch môi cười, một tay lạnh lùng đưa ra kéo mạnh chiếc vali của tôi về tay anh rồi lập tức trả lời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-22.html.]
"Chú Vũ gọi tôi ra sân bay đón cô về công ty. Nếu cô có thắc mắc gì hoặc không đồng ý tôi đón thì cô gọi cho chú Vũ nhé. Còn nếu đồng ý đi với tôi thì cô theo tôi vào xe.
Những lời nói đầy xa lạ và vô tình từ khuôn miệng quen thuộc ấy thốt ra tim tôi như có một lưỡi d.a.o nhọn đang đ.â.m vào, nó không rỉ m.á.u nhưng con tim cứ quặn thắt liên hồi,cả những lời nói từ tận sâu đáy lòng đang định thốt ra hỏi thăm anh cũng phải nghẹn đắng nơi cổ họng chẳng thể nói gì nữa cả, cuối cùng tôi chỉ đành chọn cách gật đầu, rồi như con lật đật bước theo sau Đức dưới màn mưa phùn, nước mưa rơi vào mắt cay cay, cả những cơn lạnh vô tình cứ nhắm thẳng vào con tim tôi khiến những câu hỏi, những thắc mắc tại sao Đức lại lạnh lùng đối xử với tôi như kẻ xa lạ dù cho tôi không làm gì có lỗi với anh ?chưa có được câu trả lời chính đáng khiến cho tôi càng thêm buốt giá cõi lòng.1 lần nữa tôi lại yếu lòng…
Xe vẫn chạy, người bên đó mắt vẫn dán chặt về phía trước, tay lái vững vàng chạy lướt qua từng con đường lớn. Tôi ngồi bên cạnh cũng trầm mặt ánh mắt buồn vương nhìn qua bên phía cửa kính nhìn quang cảnh xung quanh, trời chiều nơi này thật đẹp dù cho mưa vẫn cứ lất phất và gió lành lạnh vẫn làm cho tôi phải rùng mình chịu đựng đôi lúc không kìm được mà đưa tay lên che miệng hắt hơi mấy cái nhưng cũng không sao làm tôi bớt thích thú với màu xanh của những vườn bơ đang sai quả, hoặc những thác nước đổ xuống trên đồi cao tất cả tạo nên một thiên nhiên tuyệt đẹp.
Cũng vì quá để tâm nhìn ra bên ngoài lại đinh ninh là Đức sẽ chở tôi về thẳng công ty cho nên khi xe dừng lại ở trước một ngôi nhà mái thái thật đẹp thì tôi mới ngỡ ngàng ngồi bật dậy nhìn sang Đức và hỏi
"Anh chở tôi đi đâu vậy? Đây là…?
Đức không nhìn tôi, cũng không quan tâm đến thái độ của tôi anh ta ung dung mở cửa xe đi ra ngoài,tôi lấy làm lạ nên cũng mở cửa xe theo xuống, chỉ thấy Đức đứng bình thản tựa vào đầu xe, trên tay đang mồi một điếu thuốc vừa vặn đưa vào miệng rít một hơi rồi thở nhẹ phả ra khoảng không một luồng khói trắng.
Bấy giờ Đức mới nhìn sang tôi, giọng anh ta trầm đi rõ rệt
" Bây giờ tối rồi sang công ty cũng không có chỗ nghỉ ngơi. Chú Vũ thì có căn dặn tôi phải theo sát bảo vệ cô cho cẩn thận thế nên chỉ có thể đưa cô theo về nhà tôi để nghỉ ngơi mà thôi