Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:07:55
Lượt xem: 5
Ở chùa, tôi được thầy cho ăn học đàng hoàng lắm, những khi rảnh tôi phụ các thầy và mấy vị phật tử quét dọn sân chùa, tối lại học nghe kinh phật...Cho đến năm tôi 17 tuổi cảm nhận hồng trần chỉ là tạm bợ, con người với người đối xử với nhau toàn ganh đua tranh giành, nhìn cảnh chán chường nên tôi đã xin thầy cho tôi được quy y vào cửa phật.
Lúc thầy nghe tôi nói ra nguyện vọng, ánh mắt thầy thoáng ngạc nhiên, thầy nhìn tôi giây lát sau đó mỉm cười lắc đầu rồi trầm giọng
"Con xin quy y thầy không cản nhưng có điều hồng trần con còn vương vấn, ơn nghĩa sinh thành con còn nặng gánh hai vai. Thế nên thầy không chấp nhận. Còn nữa nay con đã lớn khôn, cuộc đời con còn gió bụi, cửa phật cũng chỉ là nơi tạm bợ để con nương nhờ. Con nên tìm kiếm lại gia đình mình, tìm lại cha mẹ bao năm sinh dưỡng vất vả. Sau này khi mọi việc đã tỏ tường, nếu con vẫn một lòng muốn quy y cửa phật, lúc đó thầy sẽ không cản!
Những câu nói của thầy lúc nào cũng vang vọng bên tai tôi, ngày tôi rời khỏi chùa hành trang mang theo chỉ hai bộ quần áo và một số tiền thầy cho. Gạt nước mắt đứng ngoài đường lớn, tôi ngoái nhìn ngôi chùa thân thương mang đầy ký ức của tuổi thơ một lần nữa sau đó mới mạnh mẽ nâng bước chân mà rời đi..
Lúc tôi đi thầy có dặn là tin tức thầy nắm được gia đình tôi ở dưới Sài Gòn và tờ giấy thầy đưa là địa chỉ tôi cần tới, tôi có hỏi sao thầy biết thì thầy nói cách đó mấy hôm thầy xem báo có tin một gia đình tìm con suốt 15 năm qua và cái vết bớt giữa lòng bàn tay bé gái đó cũng giống cái vết tròn trong tay tôi nên thầy đã rất hy vọng người mà gia đình đó tìm là tôi…
Xe dừng ở bến, tôi bước xuống xe mà trong lòng trống rỗng, nhìn cảnh vật xa lại đông đúc tôi lại thấy không yên. Đang bước đi vô thức, tay với định mở ba lô rút tờ giấy ra xem địa chỉ như nào thì bất ngờ đằng sau lưng tôi nghe có tiếng xe máy rất lớn chạy tới.
Ầm…
Chiếc xe vụt qua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-2.html.]
Tôi ngã chổng vó xuống đất, cái ba lô phút chốc bị họ giật đến mức cái tay tôi cũng muốn rời khỏi cơ thể, đến khi qua phút điếng hồn tôi mới òa khóc trong sợ hãi mà hét lên cùng mới cơn đau cơ thể đang hoành hành.
"Ăn cướp, ăn cướp mọi người ơi ăn cướp ai đó giúp con lấy lại ba lô dùm con…
Tôi gào to lắm, rồi khóc lóc vật vã trong lo sợ, nhìn xung quanh xa lạ chẳng một chút quen thuộc và mọi người ai nấy đều vội vã, họ ngó lơ tôi như tôi không hề tồn tại, cũng có những người tò mò dừng chân đứng lại nhưng họ chỉ nhìn tầm 2,3 giây thoáng qua là đi ngay, tiếng tôi nhỏ dần trong nghịch cảm, yếu ớt nấc lên mấy tiếng sau đó im luôn vì cảm nhận dù tôi có la khản cổ đi nữa cũng chẳng ai mà giúp đâu.
Tôi gượng nén cơn đau nơi đầu gối rồi cố đứng dậy, bây giờ định thần lại mới cảm nhận rõ rệt cơn đau, ngay dưới chân đỉnh điểm là đầu gối bị cà xuống mặt đường nên cái quần cũng bị rách ngay chỗ đó bên trong da thịt thì trầy mấy vết sâu lắm, có cả m.á.u chảy ra nữa.
Quệt nước mắt tôi mở tròn đôi mắt nhìn khung cảnh nơi xa lạ, chân khập khiễng bước vô thức mà không định hướng được mình đang muốn đi đâu.
Bất ngờ khi tôi đang m.ô.n.g lung thì đằng sau lưng có người đi tới, người đó kéo tay tôi lại rồi ân cần quan tâm hỏi han tôi.
Người đó không ai khác chính là Mỹ Lan em gái của Hoàng Anh. Từ ngày tình cờ gặp được em cũng là lúc nghiệt duyên giữa tôi và Đức chính thức bắt đầu…Cũng may mắn lần gặp gỡ định mệnh ấy, lúc tôi không tiền, không quần áo cũng chẳng biết phải đi nơi nào do cái balo bị cướp nên địa chỉ nhà tôi cần tới cũng mất theo.
Mỹ Lan đã đưa tôi về phòng trọ của em ấy, Con bé nhỏ hơn tôi 4 tuổi và đang học trên Sài Gòn này, từ ngày tôi về ở chung em thương và giúp đỡ lo lắng cho tôi từng chút một, em coi tôi như chị gái và dần dà chúng tôi càng thân thiết nhau hơn.