Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quá Khứ Và Hiện Tại - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:08:14
Lượt xem: 0

Tôi khẽ cười trong tiếng nấc,vị nước mắt mằn mặn cứ rơi mãi,bấy lâu nay cứ tưởng chỉ có buồn nước mắt mới rơi nhưng không hôm nay tôi mới biết được hóa ra có những thứ hạnh phúc nước mắt lại chính là liều thuốc hữu dụng nhất để bày tỏ niềm vui, giống như tôi lúc này.

Đưa nhẹ cánh tay vặn khóa, tôi bước vào ,ba Vũ quay đi xuống lầu. Trong căn phòng gam màu hồng phấn tạo cho tôi cảm giác cực kỳ thoải mái, tôi đi xung quanh, từng bức ảnh màu cũ kỹ nhưng được cẩn thận lồng khung treo trên tường trong ảnh là hình một đứa bé gái với những chiếc đầm màu xanh đỏ vàng hồng và từng động tác ngồi đứng nhảy múa được lưu giữ nơi này, cả những con thú nhồi bông và những con thú nhún chất đầy phòng,và xa xa bên kia cửa sổ là hàng rào chắn được lồng ghép trong từng song sắc lớn đan xen, tôi nhìn mãi vào cái cửa sổ đó, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác sợ hãi, nhưng lý trí lại cứ thôi thúc tôi phải bước tới đó nên dù cho đại não như đang cố gắng ngăn bước chân tôi lại, thì lý trí mãi cứ kéo tôi không cho tôi có cơ hội từ chối.

Và khi tôi như bừng tỉnh, cảm nhận được bàn tay mình đang cầm lấy song sắt, ánh mắt nhìn xuống dòng đường đông đúc kẻ qua người lại thì tự dưng đầu tôi chợt đau như búa nổ khi mà hình ảnh trong ký ức đau thương xoay vòng lần lượt hiện về. Bên cửa sổ có hai kẻ lạ mặt đang rình mò hai tay đu bám vào khung cửa, gương mặt bịt kín chỉ có đôi mắt gian ác nhìn khắp phòng, cho đến khi dừng lại nơi chiếc giường có đứa bé gái đang nằm ngủ ngon lành bọn chúng nháy mắt ra hiệu cho nhau sau đó nhanh chóng nhảy vọt qua khung cửa sổ rồi tiến đến chiếc giường, dùng tay đang cầm chiếc khăn có tẩm thuốc bịt mặt cô bé lại, rồi dùng bao bố trùm lên cả người cô bé sau đó túm đi…

Tôi rùng mình hét lên, cả cơ thể mồ hôi rịn đầy, hai tay ôm lấy đầu gào lên trong tuyệt vọng, hình ảnh sợ hãi tan biến khi mà bên ngoài ba tôi nhanh chóng chạy vào. Trông thấy tôi ngồi run rẩy một góc, ba lặng người hai tay bợ lấy đôi vai gầy của tôi đang run lên liên hồi. Ba hỏi

"Ái Nhi con sao rồi, có phải có chuyện gì xảy ra không con?

Cảm nhận tiếng nói quen thuộc bên tai, tôi chậm rãi ngước lên nhìn, trông thấy ba mới yên tâm mà vùi vào người ba tôi nấc lên

" Con nhớ lại rồi, ba ơi con nhớ lại rồi, cái cửa sổ này, năm xưa bọn chúng đã chui vào để bắt con đi. Ba ơi...con ...con đúng là con gái của ba rồi...Ba ơi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-13.html.]

Ba Vũ hướng mắt lên nhìn khung cửa sổ, ông nặng nề thở dài sau đó vỗ lưng tôi an ủi, giọng ba thống khổ thốt lên

"Qua rồi...mọi chuyện đã qua rồi. Con gái từ nay về sau ba sẽ không bao giờ để con phải chịu thiệt thòi nữa đâu. Bao năm qua để con chịu thiệt thòi là ba không tốt rồi. Ba xin lỗi, xin lỗi con gái…

Từ ngày về ở chung với ba, tôi cũng hay thường xuyên liên lạc với Mỹ Lan, con bé quý mến tôi lắm nên cứ nói nhớ tôi nhưng vì con bé đang vào đợt thi cử nên không thể chạy sang gặp tôi được, còn tôi tôi chỉ có thể động viên em qua những cuộc nói chuyện ngắn ngủi rồi những câu hỏi thăm chân tình, hai chị em mỗi lúc rảnh là lại dành cho nhau những tin nhắn quan tâm.

Về phần tôi sau khi tâm lý tôi ổn định và quen với cuộc sống hiện tại ba Vũ liền thuê một thầy giáo về dạy kèm cho tôi học thêm, ba nói ba mong muốn sau này tôi có thể ở bên cạnh phụ giúp ba quản lý công ty của gia đình thế nên thời gian này ba sẽ cố gắng giúp tôi bồi dưỡng kiến thức.

…...

Thời gian thấm thoát trôi qua mới đó mà đã trôi qua hơn hai năm có lẻ, đứa con gái khờ dại ngày nào ngơ ngác đặt chân lên đất Sài Gòn với bao nhiêu lạ lẫm giờ đây đã trở thành một thiếu nữ hai mươi tuổi thành đạt và xinh đẹp hơn.

Loading...