Lời  dứt, mặt  chợt biến sắc, cắn chặt răng,   sát khí tăng vọt: "Rõ ràng trong lòng nàng  ! Vì    hủy hôn! Hay là nàng thấy  hôm nay sa sút, liền bỏ rơi !"
Tạ Trường Yến lúc  như kẻ điên, lời  càng lúc càng  kiêng nể.
"Đợi Phụ hoàng nghĩ kỹ! Ta vẫn là  kế vị tương lai, chỉ cần nàng đồng ý, liền  thể cùng  thành hôn, chuyện ngày hôm nay  sẽ  so đo với nàng!"
Ta hết kiên nhẫn, thẳng thắn : "Ta  từng thích ngươi,  đây bởi vì ngươi là Thái tử, là phu quân tương lai của , nên mới trăm bề dung túng cho ngươi."
"Mà đính hôn với ngươi nhiều năm qua, ngươi cũng  từng khiến  thất vọng, quả thực là  xuất sắc trong  các hoàng tử, nhưng kể từ khi gặp tiện tì ngư nữ , ngươi giống như mắc bệnh điên tình , nhất định  hủy hôn với ."
"Ngươi bất kham trọng phụ như ,  vì   đánh đổi cả đời  vì ngươi?"
"Giờ đây, ngươi  Thiên tử vứt bỏ! Lại  kéo  xuống vũng lầy ? Hay là lợi dụng Trấn Bắc Hầu phủ để đông sơn tái khởi?"
Tạ Trường Yến mờ mịt  , mắt  đầy  thể tin , cuối cùng lẩm bẩm: " tình cảm bao năm qua giữa  và nàng lẽ nào là giả, giờ đây nàng thế mà chỉ vì ghen với Vân Thường mà  bỏ rơi , Tống Nam Sơ rốt cuộc nàng  tim ?"
Nghe lời ,  cau chặt mày, cảm thấy thật khó hiểu.
"Ngươi  đính hôn nhiều năm,  đối với ngươi thế nào, cha   đối với ngươi thế nào ngươi trong lòng đều rõ."
"Ta đối với ngươi móc hết ruột gan, cha   vì ngươi chạy đôn chạy đáo."
"Còn ngươi thì ? Ngươi  đối xử với  thế nào? Mẫu  ngươi gây khó dễ, Vân Thường khiêu khích, lời đồn đãi dân gian, cái nào   do ngươi dung túng?"
"Ngươi   còn mặt mũi đến chất vấn ?"
Đồng tử hai mắt Tạ Trường Yến kịch liệt co rút,  bắt đầu khẽ run: "Trước đây nàng  từng quan tâm đến những chuyện ."
Nghe lời , vẻ mặt   kiên nhẫn: "Ta   khúc gỗ,    quan tâm, chỉ là  để trong lòng mà thôi."
Nếu  đây chỉ là thất vọng về Tạ Trường Yến, thì lúc  chính là chán ghét.
Hai tay  tay áo Tạ Trường Yến nắm chặt thành quyền, kêu răng rắc.
Hắn hằn học  : "Nàng hủy hôn với , kinh thành  còn ai nguyện ý cưới nàng!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Việc   phiền Điện hạ bận tâm."
Nói xong liền   , nhưng trong lòng đột nhiên lóe lên ý nghĩ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuong-vi/chuong-9.html.]
Ta  Tạ Trường Yến, dịu giọng dụ dỗ : "Tuy   và Điện hạ hữu duyên vô phận, nhưng   đành lòng  Điện hạ rơi  cục diện như bây giờ."
"Nếu  thể lập công chuộc tội,  vị trí Thái tử chẳng  vẫn là của Điện hạ ?"
"Giờ đây điều khiến Bệ hạ đau đầu nhất chính là man nhân Nam Cương."
Ta chỉ  đến đó,   thêm nữa.
Thấy mắt  sáng lên, tảng đá lớn đè nén trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
"Nàng  đúng!"
"Đợi  mang theo chiến công về kinh, Phụ hoàng tha thứ cho , khôi phục vị trí Thái tử của ,  vẫn là chủ nhân của Đông Cung!"
Ta nén  cảm giác ghê tởm  Tạ Trường Yến, trong ánh mắt mong chờ của ,  mỉm  gật đầu.
Trên chiến trường, đao kiếm   mắt,  phục chức Thái tử cũng  nhưng tiền đề là ngươi  mạng trở về.
Vân Thường sống trong Đông Cung  cũng  từng quên.
Sau khi Tạ Trường Yến trở thành phế Thái tử mất  thánh tâm, Vân Thường liền nảy sinh ý đồ khác,  phái   chút dụ dỗ một hai, nàng  tự  bò lên giường Tứ hoàng tử.
Dù đãi ngộ   như , nhưng   hy vọng hơn là ở bên cạnh phế Thái tử.
Nếu hầu hạ  Tứ hoàng tử,   chừng cũng  thể kiếm  vị trí Hoàng tử phi.
 oái oăm , trời   chiều lòng , đúng lúc nàng   thứ hai leo giường thì  Tạ Trường Yến phát hiện.
Dù là một phế Thái tử cũng  thể dung thứ cho  khác cưỡi lên đầu ,  nhục mặt mũi .
Huống chi kẻ phản bội  là  phụ nữ  yêu nhất.
Ta  hai nữ tử ăn mặc giản dị  mặt,  họ miêu tả sinh động, vẻ mặt hài lòng.
Ta phất tay, Phục Linh hiểu ý lấy  một xấp ngân phiếu dày cộp đặt  tay hai  họ.
"Làm  , các ngươi  thể  ,  cần theo Vân Thường nữa."
"Tối nay liền  khỏi thành, đưa  nhà dời khỏi thôn chài, việc    phép để  ngoài  một mảy may,  sẽ sắp xếp  trông chừng các ngươi, nếu  sống yên , thì ngậm chặt miệng ."