PHÚC TINH NHỎ CỦA ANH - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-10-18 06:23:25
Lượt xem: 930

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 7

 

đến chín giờ rưỡi, vẫn về.

 

Gọi , tin nhắn trả lời.

 

Tim đập thình thịch, như nhảy khỏi họng.

 

Một cảm giác báo động tràn lên.

 

Quên hết thứ, quyết định tìm .

 

Nhà hàng tổ chức họp mặt đám bạn của tan từ lâu, hỏi mấy bạn cùng lớp thì đều bảo về là đầu tiên.

 

lo đến .

 

Lần lượt tìm trong phố, ai cũng giống .

 

Hoảng loạn, gọi cho Trịnh Nghĩa:

 

“Trịnh Nghĩa, Thẩm Ánh Thần mất tích , tìm mãi thấy, giúp với!”

 

“Em đang ở , thời điểm biến mất là khi nào và ở . Tinh Tinh, đừng , ở đây.”

 

Cúp máy, tiếp tục tìm.

 

Cuối cùng thấy một con đường ít qua chiếc thẻ học sinh của .

 

“Ánh Thần!”

 

“Em ở !”

 

theo tiếng động….

 

Một nhóm đang ghì xuống, đ.á.n.h tới tấp, gần như thể chống trả.

 

lao , nhưng tài nào tách bọn họ.

 

Bất chấp thứ, xông đ.á.n.h trả hết sức, gào to: “Buông em !”

 

“Chính là con điếm đó, tiện thể dọn dẹp luôn !” — tiếng hét của một tên càng thôi thúc bọn còn hung hãn hơn.

 

Một cú tống mạnh văng té xuống đất.

 

“Phó Tinh!” — tiếng gọi của như một mũi d.a.o nữa xuyên thẳng tai .

 

Cậu vùng thoát khỏi đám , lao tới ôm chặt lòng che chở.

 

ôm , nước mắt trào nóng hổi.

 

“Đừng đ.á.n.h nó nữa, van mấy , mai nó thi đại học mà!” gào lên.

 

“Thi đại học? Chuyện đó liên quan gì với tao? Tao chỉ cần tiền!” một tên đáp lạnh lùng.

 

“Đừng lãng phí lời lẽ, xong cút” một kẻ khác bảo.

 

Rồi một rút con d.a.o bấm lưỡi d.a.o lóe lên, lạnh như ánh mắt của rắn.

 

co , vùng lăn, lấy che cho , con d.a.o lao tới và đ.â.m trúng vai trái .

 

Đau.

 

Đau đến mức nghẹn thở.

 

 

Khi tỉnh , là hai ngày .

 

Trịnh Nghĩa ở mép giường, hai tay chống đầu, trông vô cùng mệt mỏi.

 

Nghe thấy cử động, giật tỉnh dậy.

 

“Tinh Tinh, em ? Có chỗ nào khó chịu ?”

 

“Thẩm Ánh Thần ?”

 

Giọng yếu đến mức gần như phát tiếng, nhưng vẫn hiểu.

 

“Yên tâm, nó đang thi đại học. Có lẽ bây giờ cũng thi xong .”

 

Nghe thế, mới thở phào, lúc mới kịp nhận cơn đau nơi vai.

 

nặng lắm ?”

 

“Ừ. Con d.a.o đ.â.m sâu năm phân, lệch tim chỉ một phân thôi. Phó Tinh, em đúng là điên , em lúc đó sợ thế nào ? Nếu em chuyện gì, cả đời cũng chẳng tha cho .”

 

Anh ôm chặt , run bần bật.

 

“Trịnh Nghĩa… đang đè lên vết thương của , đau.”

 

Anh buông vội vã, khác với vẻ nghiêm khắc ngày thường.

 

Từ đó, xin nghỉ phép ở đồn, ở bệnh viện chăm từng chút.

 

Hóa đám côn đồ đó là nhà họ Thẩm thuê tới đòi mạng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-cua-anh/chuong-7.html.]

Nghe chúng trong tay Thẩm Ánh Thần phần di sản của Thẩm Quân nên phục sẵn ở trường suốt một tháng mới tay .

 

Còn cũng trong danh sách mục tiêu.

 

Mạng , chẳng đáng gì so với căn nhà .

 

Một đứa mồ côi c.h.ế.t , ai quan tâm .

 

Thẩm Ánh Thần tới thăm .

 

Tất cả liên lạc đều chặn hết.

 

Giữa trống im lặng , nhận một phong thư.

 

Bên trong là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.

 

Ngôi nhà , từ nay thuộc về .

 

Trong nhà chỉ còn đồ của , như thể Thẩm Ánh Thần từng tồn tại.

 

Trong lúc dọn dẹp phòng, vô tình tìm thấy một quyển sổ giường .

 

Chỉ duy nhất một trang.

 

Những chữ “Cô cô” cắt khỏi trong Thần điêu hiệp lữ dán kín cả trang, ở giữa là tên .

 

Giống như Trịnh Nghĩa từng

 

Tình cảm giữa và Thẩm Ánh Thần, lẽ từ lâu nhuốm màu của một điều gì đó nên .

 

Trịnh Nghĩa tìm đến.

 

“Tinh Tinh, tìm thấy ba ruột của em .”

 

Đó là một đôi vợ chồng trung niên tóc điểm bạc, nhưng ăn mặc sang trọng, khí chất quý phái.

 

Trước khi đến, họ đợi ở cổng, ánh mắt dõi xa, đầy mong chờ.

 

Khoảnh khắc thấy , cả hai lập tức nhào tới ôm chặt lấy.

 

“Con ơi, ba cuối cùng cũng tìm con .”

 

Theo lý mà , nên vui, nên cảm động, nên mới .

 

chẳng cảm xúc nào trong đó xuất hiện.

 

Thứ duy nhất thấy… là ngờ vực.

 

Một đôi vợ chồng giàu như thế, là ba ruột của ?

 

Họ trông như những sẽ một cô con gái nuông chiều như công chúa chứ , một đứa con gái hai mươi tuổi lăn lộn giữa bùn lầy, tập quen với cô độc và nghèo khổ.

 

hỏi họ:

 

“Tên thật của con là gì?”

 

Họ sững , chỉ đáp một câu:

 

“Bé con, con là bảo bối của ba .”

 

Chắc là khi sinh , bỏ rơi ngay lúc còn quấn tã, đến tên cũng kịp đặt.

 

Phó Tinh, cái tên chú từng giúp đỡ năm xưa đặt cho.

 

“Phó Tinh” nghĩa là “Phúc tinh.”

 

Người mang may mắn.

 

Họ lời xin .

 

Khi đời, việc kinh doanh của họ đang trong giai đoạn khó khăn.

 

Một thầy bói rằng, sự xuất hiện của sẽ mang đến tai họa cho gia tộc.

 

Ba hoảng sợ như chim gặp tên, vội vã vứt bỏ đứa bé vẫn còn đang tìm sữa bú.

 

Sau đó, công việc của họ dần khá lên.

 

Chỉ là, càng về già, càng nhớ về những gì mất.

 

Và thế là… họ đến tìm .

 

“Ba cũng là bất đắc dĩ thôi, Tinh Tinh . Về với ba , chúng nhất định sẽ bù đắp cho con thật .”

 

từ chối, rằng cần thời gian để suy nghĩ.

 

Trịnh Nghĩa hiểu.

 

“Em còn nghĩ gì nữa? Em chẳng luôn mong một mái nhà ?”

 

“Phải, nhưng nhà .”

 

Ngôi nhà của là nơi Thẩm Ánh Thần.

 

 

 

Loading...