Chương 3
Trịnh Nghĩa chỉ lạnh nhạt “lãng phí tài nguyên công an”.
Còn … chỉ một câu “Không , đây.”
than phiền về việc thực tập suôn sẻ, tối hôm đó, tự ý gửi đơn xin nghỉ việc giúp , còn tiện thể tố cáo luôn ông sếp hợp đồng lậu, mắng một trận vì tìm việc mà não.
Lần cuối cùng mua quà cho là một bộ vest giá hai nghìn tệ đặt online, nhưng khi nhận hàng thì rách.
than với rằng shop ăn tệ, chịu đổi.
Anh chỉ :
“Em như một đứa trẻ lớn, gặp chuyện gì cũng chỉ nhờ .”
Rồi chúng chia tay.
Sau chia tay, vẫn quên khiếu nại cửa hàng, giúp đòi tiền và đổi bộ vest mới.
Không thể phủ nhận, là một cảnh sát giỏi, chỉ là giỏi yêu đương.
màn hình điện thoại, chấp nhận lời mời kết bạn.
Rồi… lập tức chặn .
Lúc Thẩm Ánh Thần tan học buổi tối về, đang uống rượu.
“Về ? Có đói , để chị nấu mì cho ăn nhé?”
loạng choạng dậy, bước chân vững, cả ngã thẳng lòng .
Cậu cau mày, đỡ xuống sofa, giọng pha chút chán nản:
“Sao chị uống nhiều .”
“Thẩm Ánh Thần, em xem, là ngôi chuyên mang xui xẻo ?”
“ sinh ba . Đi thuê nhà thì chủ nhà c.h.ế.t. Đi trâu ngựa thì công ty phá sản.”
Mức lương vốn chẳng cao, chỉ đủ trả tiền phòng và chi tiêu hằng tháng.
Giờ thì cả cái chỗ cũng còn, ngay cả rượu cũng mua loại rẻ nhất.
Thẩm Ánh Thần giật lấy chai rượu trong tay , khẽ quát:
“Chị sợ uống c.h.ế.t ?”
“ c.h.ế.t thì căn nhà cho em.”
“Im , vớ vẩn gì thế.”
“Thẩm Ánh Thần! Em đúng là lễ phép, lớn hơn em đấy!”
Cậu im lặng, chỉ đó đang say đến điên rồ.
Đôi khi tự hỏi, nếu ba , lẽ cuộc sống khổ đến thế .
Cơn say khiến đầu óc mơ hồ.
ôm lấy Thẩm Ánh Thần, gọi trong men rượu:
“Mẹ ơi… Khi nào đến đón con về?”
“Mẹ ơi… Con sống tệ lắm.”
“Mẹ ơi… … gì cả?”
Thẩm Ánh Thần bất đắc dĩ, nên gì với một kẻ say rượu như .
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng :
“Có đây mà…”
Cậu bế , một kẻ say đến mềm nhũn đặt lên giường, vắt khăn nóng lau mặt, lau tay, bận rộn đến khi xong thì gần nửa đêm.
Cậu thiếu niên yên lặng ngủ, khẽ thở dài:
“Vậy mà dám là lớn, rốt cuộc ai mới là chăm ai đây…”
Một ngày mới, mặt trời mọc và sống sót thêm một ngày nữa.
“Thẩm Ánh Thần! quyết định khởi nghiệp đấy!”
Thằng nhóc mà liếc , gương mặt đầy vẻ coi thường, lười cả :
“Khởi nghiệp? Ra đường diễn trò say sỉn ?”
“ định bán bánh bao. Em xem, bánh bao ngon ?”
“Dở.”
Vừa dứt lời, nhét ngay một cái miệng, còn cầm thêm cái nữa ung dung mất.
là .
Dựng một sạp nhỏ ngay cổng trường nửa bán bánh bao, nửa bán xúc xích hồ tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-cua-anh/chuong-3.html.]
Giờ tan học buổi tối, học sinh kéo mua đồ ăn vặt đông nghịt.
chỉ mới mở hàng mà bánh bao bán sạch veo.
Đang dọn hàng thì mấy nam sinh chặn quầy.
“Tụi em ơi, bánh bao hết nha, mai nhé.”
Cả đám phá lên :
“Ơ kìa, chẳng kế của Thẩm Ánh Thần đó ?”
“Ba c.h.ế.t sớm, bán hàng rong, còn thằng con thì nát bét, ha ha ha!”
kỹ… đúng là mấy đứa từng Thẩm Ánh Thần đ.á.n.h hôm .
mới ngày đầu bán hàng gây chuyện, đành nhẫn nhịn, thu dọn bỏ .
Hôm , quầy của đông khách hơn.
Mấy nhóc đó vẫn xuất hiện.
cố tươi :
“Các em hôm nay ăn gì nào?”
Một đứa khẩy:
“Ăn bánh bao của Thẩm Ánh Thần chứ còn gì nữa, ha ha ha!”
Cả nhóm ầm lên, chắn ngay sạp, ánh mắt bỡn cợt và khó chịu.
vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:
“Bánh bao hết , các em ăn xúc xích nha?”
Bọn họ liếc , ánh mắt trơ tráo hơn:
“Cô ơi, cháu cũng xúc xích nè, cô thử ?”
là cái lũ mới lớn, tưởng vài câu tục tĩu là thể hiện bản lĩnh đàn ông.
chậm rãi thu dọn, buông một tiếng thở dài:
“Chắc ba các em cũng dùng chiêu để tán ha? Không thì sinh một đám sinh vật đầu óc là đầu óc khác thế ?”
Cả bọn sững .
Một đứa đỏ mặt vì chạm tự ái:
“Con điếm thối, mày dám c.h.ử.i tao? Anh em, lên!”
Chúng lật tung sạp hàng của .
Khi nắm đ.ấ.m sắp giáng xuống thì một bóng lao tới chắn mặt .
Cú đ.ấ.m của Thẩm Ánh Thần mạnh đến mức m.á.u nơi khóe miệng nhóc tràn ngay lập tức.
gào lên, “Động con trai thử xem! Bà đây liều với chúng mày đấy!”
Một đám lao đ.á.n.h loạn xạ.
Mãi đến khi cảnh sát đến, cuộc hỗn chiến mới chịu kết thúc.
Trịnh Nghĩa Thẩm Ánh Thần, .
Anh hít một , định mở miệng mắng, nhưng thấy vết bầm mặt thì nghẹn , chỉ đành nuốt xuống.
“Cặp con cũng giỏi thật đấy, trận cùng ?”
và Thẩm Ánh Thần liếc , cùng cúi đầu bật .
“Lần là vì chuyện gì?” – Trịnh Nghĩa hỏi.
“Tụi đ.á.n.h Thẩm Ánh Thần.”
“Còn dám giở trò bậy với Phó Tinh.”
Xong xuôi các thủ tục, Trịnh Nghĩa lái xe chở hai đứa về.
Thẩm Ánh Thần xuống xe , theo, nhưng bước liền Trịnh Nghĩa giữ .
Anh vòng qua xuống ghế , kéo cửa đóng .
“Lấy điện thoại .”
“Tại ?”
Anh chẳng buồn trả lời, trực tiếp lấy điện thoại từ tay , gõ vài thao tác đưa trả .
“Không xóa WeChat của nữa.”
trừng mắt:
“Anh còn tự cho quyền chủ trong điện thoại !”