Chương 2
Thằng nhóc lúc nào cũng tỏ già dặn, nên trong khoảnh khắc yếu đuối mới giống một đứa trẻ thật sự.
nâng mặt lên, lấy tay khều miếng burger còn trong miệng, ngón tay khẽ lau giọt nước mắt chẳng hề tồn tại nơi khóe mắt.
“Bọn họ bậy. cần em mà.”
Đuôi mắt Thẩm Ánh Thần đỏ hoe, ngoảnh mặt , tránh khỏi lòng bàn tay .
Ánh mắt nghi ngờ, như đang xác nhận điều gì.
“Chị vì , chị chỉ vì cái nhà đó thôi.”
mỉm , bình tĩnh đáp:
“Vì căn nhà thì chỉ , nhưng vì em chỉ thôi.”
Thẩm Ánh Thần im lặng, đẩy burger sang một bên, chỉ cầm món đồ chơi Gundam lên ngắm nghía.
“Không ăn nữa ?”
“Về nhà . Nấu mì cho .”
Đó là đầu tiên con trai của chủ động nhờ gì đó.
Cảm giác “ ” đột nhiên ùa tới khiến buồn , mềm lòng đến lạ.
…
Từ phòng tắm bước , còn đang lau tóc.
Thẩm Ánh Thần tựa khung cửa, một tay đút túi quần, dáng vẻ lười nhác mà kiêu ngạo.
tưởng sốt ruột tắm nên liền nghiêng nhường đường.
Ai ngờ duỗi tay chặn ngang, chặn luôn lối của .
cảnh giác siết chặt vạt áo ngủ ngực:
“Em… em định gì thế?”
Cậu từng ngón một gỡ tay , khẽ kéo cổ áo xuống, ánh mắt dừng ở vị trí xương quai xanh lấy một hộp t.h.u.ố.c bôi bỏng.
Thì là xem vết bỏng của .
Trời đất ơi.
Có miệng mà hỏi , cứ như ép tường để cưỡng hôn bằng!
Khóe môi Thẩm Ánh Thần khẽ cong lên, lộ chiếc răng nanh trắng nhỏ, giọng mang theo ý trêu chọc:
“Chị tưởng định gì?”
“… mặc kệ em định gì, hứng với trẻ con .”
“ thấy chị hình như… mong chờ lắm đấy.”
“Em nhầm .”
Nói xong, lưng bỏ chạy, chạy trối c.h.ế.t.
Càng nghĩ càng thấy , rõ ràng chỉ là một thằng nhóc con, mà đỏ mặt gì .
Sau khi Thẩm Ánh Thần tắm xong, phòng tắm để gom đồ giặt.
Cậu đột nhiên lao , nhanh tay giật chiếc quần lót đang cầm, giấu lưng.
phì , nhịn nổi.
Ha, cơ hội gỡ thể diện đến .
“Haiz… đúng là còn nhỏ tuổi, thấy chút chuyện hổ. Bà cô đây đàn ông còn nhiều hơn phim em xem trộm nữa đó.”
Soạt!
Bàn tay buông , chiếc khăn tắm quấn ngang hông tuột thẳng xuống đất.
…
Thân thể của thiếu niên hiện mắt.
Cơ bắp rắn chắc mà phô trương, da vẫn còn lấm tấm nước.
sững .
Mà đôi mắt thì phản chủ, chẳng chịu rời khỏi lấy nửa giây.
vội vàng lưng, lấy tay che mắt:
“… …”
Cậu nhướng mày, giọng trêu thấp:
“Không chị từng thấy nhiều đàn ông lắm ?”
“Thẩm Ánh Thần! Mặc đồ ngay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-cua-anh/chuong-2.html.]
Một luồng nóng phả gáy, khiến nổi cả da gà.
“ đúng là ít tuổi, nhưng cái gì của cũng nhỏ … bà cô ơi.”
Cậu cố ý nhấn từng chữ.
Giọng mang theo thở ấm nóng, quấn quýt trong gian chật hẹp, phảng phất một sự cấm kỵ khiến tim loạn nhịp.
“Suýt…”
Thẩm Ánh Thần bỗng khẽ rên, giọng chút đau.
giật :
“Sao thế?”
Cậu đưa tay xoa lưng:
“Đau… chắc kéo trúng vết thương cũ, kịp lành còn rách thêm.”
Thì là .
Cậu lấy t.h.u.ố.c bôi, nhưng chỗ đó khuất tầm , thành bôi sai chỗ.
thở dài:
“Muốn giúp ?.”
Cậu đầu, thẳng:
“Giúp .”
Cái thằng nhỏ đúng là khách sáo là gì.
lấy thuốc, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên lưng .
Nhìn thì gầy, mà cơ bắp rắn chắc, ấm nóng, cảm giác đến mức cố kiềm .
Bôi xong lưng, , hiệu phía cũng cần.
phía là n.g.ự.c mà…
“Phần em tự bôi , .”
“ chị giúp.”
Cậu bướng bỉnh nắm lấy tay , ép đặt lên cơ n.g.ự.c của .
Cơ n.g.ự.c đó… săn chắc đến mức khiến lúng túng.
Trời ơi, đang nghĩ cái gì thế !
Chắc là do ở quá lâu , đến cả một thằng nhóc cũng thấy… .
Cậu cúi mắt , môi cong nhẹ, tựa như đang thưởng thức dáng vẻ luống cuống của .
đỏ mặt, và chỉ khi thấy nụ đắc ý của , mới chợt hiểu : dắt mũi .
vội bỏ chạy nữa, mặt nóng như thiêu.
Trước khi ngủ, nhận lời mời kết bạn WeChat từ Trịnh Nghĩa, kèm theo tin nhắn xác nhận:
【Tinh Tinh, với .】
chợt nhớ tới một năm , khi chia tay cũng chỉ vỏn vẹn mấy chữ:
【Phó Tinh, chia tay .】
như cái tên “Nghĩa” của , sinh vốn là kiểu phù hợp cảnh sát.
Ngay cả khi chúng gặp đầu, cũng là ở… đồn cảnh sát.
“Đồng chí Phó Tinh, cô từng khai báo mất tích đúng ? Hệ thống cập nhật, cần cô bổ sung thông tin.”
chỉ từng lạc, ngoài chẳng nhớ gì.
Trịnh Nghĩa đẩy gọng kính đen, giọng điệu lý trí đến mức lạnh lùng:
“Cô xác định là tự lạc, chứ ba bỏ rơi chứ?”
Chỉ một câu đó thôi khiến con bé yếu ớt năm suốt một buổi trong phòng việc.
Các chú cảnh sát già , cuối cùng phán:
“Cậu đấy, tự dỗ .”
Không là vì thương hại vì thấy , từ đó Trịnh Nghĩa thường xuyên mời ăn cơm.
Rồi ăn nhiều , dần dần thành yêu .
Sau mới nhận là quá lý trí, giống như một cái máy hô hấp.
mất ví, lóc tìm đến .
Anh chẳng lời an ủi nào, chỉ lặng lẽ lập biên bản, trích xuất camera.
Ví tìm , nhưng trong đó chỉ vài chục tệ và một tấm ảnh chụp chung của hai đứa.