Triệu đồ tể lời của Huyên Bảo cho bừng tỉnh! Không sai, cháu trai học hành giỏi!
Hắn ngẩng đầu Nhược Huyên, cảm giác đứa bé nhỏ xíu cả đang phát sáng, tựa như tiên đồng hạ phàm .
Vừa tức giận đến mức mỡ heo che tâm, con gái Nhược gia hưu, tìm một hộ thiện tâm như Nhược gia, con gái hỗn trướng như thế mà cũng đ.á.n.h chửi?
con trai con gái sinh tiền đồ, cháu trai ham học, vỡ lòng ở thư viện, phu t.ử còn khen ngợi nó thiên phú sách, tương lai tám chín phần mười sẽ rạng danh tổ tông!
Hắn thể hủy hoại tiền đồ của cháu trai!
Hắn phất phất tay, ý bảo Nhược Thủy nới lỏng chân, sắp cái chân voi của Nhược gia lão tứ giẫm đến tắt thở, gì đến chuyện mở miệng.
Nhược Thủy nhấc chân lên.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Triệu đồ tể dậy, ánh mắt phức tạp Nhược Hà một cái.
Lúc là vợ và con gái hạ t.h.u.ố.c mê Nhược Hà, đó cũng gì, chỉ lo đòi công đạo cho con gái. Mãi đến khi hai đứa thành , ngày mặt, hai con chuyện mới sự thật. khi đó con gái xuất giá, hơn nữa cũng tư tâm, thưởng thức Nhược Hà, Nhược gia nổi tiếng nhân nghĩa, con gái gả Nhược gia yên tâm.
Đáng tiếc, con gái rốt cuộc cái phúc khí !
Thôi, con gái gả thì nuôi, thể hủy hoại tiền đồ của cháu trai.
Hắn từ trong n.g.ự.c móc túi tiền, bên trong là bạc bán thịt heo hôm nay kiếm , lấy một xâu tiền , chỗ còn đưa cho Lôi bà tử: "Chỗ là mười một lượng bạc, từ nay về hai nhà chúng ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Nhược Huyên nhoài vui vẻ nhận lấy, hảo tâm nhắc nhở: "Lấy của khác, luôn trả , kiếp trả, kiếp cũng trả. Triệu gia gia về nhớ nhiều việc thiện tích phúc, đừng mắc thêm nợ nữa."
Triệu đồ tể liền nhớ tới từng cho một vị du tăng cái màn thầu, vị du tăng cũng những lời tương tự, bảo đời hơn nửa đời là đang trả nợ, khuyên hành thiện tích đức, vãn phúc mới đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-88.html.]
Hắn ánh mắt phức tạp Nhược Huyên một cái.
Hà thị bất mãn: "Không ! Ông đưa bạc cho nó gì? Có bạc thì thể hưu, Nhược Hà thấy thể con gái , chịu trách nhiệm!"
Triệu đồ tể hiếm khi trừng mắt Hà thị, hung dữ : "Bà câm miệng cho ! Tiền đồ của Trí Xa bà cần nữa ? Có bạc mà màng vết thương? Bà nó chảy m.á.u đến c.h.ế.t? Hay là bà tù? Bạc bà cầm về, d.a.o mổ bà cũng cầm c.h.é.m , lão t.ử mặc kệ. Dù việc đều là do hai con bà gây !"
Nói xong, sải bước về phía con gái.
Hà thị đương nhiên dám c.h.é.m , bà chỉ là kẻ chuyên bắt nạt nhà (trong nhà thì hổ báo, ngoài thì nhát gan).
Bà con gái, sắc mặt trắng bệch như quỷ, hơn nữa nó sợ máu, hét lên sớm ngất .
Rốt cuộc thêm gì nữa, vẫn là cứu quan trọng hơn.
Triệu đồ tể trực tiếp xổm xuống cõng Triệu thị lên. Hắn là g.i.ế.c heo, sức lực cũng lớn, nhưng Triệu thị còn nặng hơn cả con heo béo hai trăm cân, Triệu đồ tể suýt chút nữa cõng nổi!
Lôi bà t.ử chỉ chỉ mấy bọc hành lý ở góc tường với Hà thị: "Đồ đạc của Triệu thị ở đằng , các thuận tiện mang luôn !"
Hà thị thấy chỉ mấy cái tay nải, bất mãn: "Của hồi môn của con gái !"
Lôi bà t.ử với vẻ mặt "ngươi còn hiểu con gái " Hà thị: "Đem gán nợ cờ b.ạ.c ! Bà chờ nó tỉnh hỏi một chút chẳng sẽ , dù nhà đến một cái lông của nó cũng giữ!"
Hà thị: "..."
Đợi gia đình Triệu gia rời , cả sân thở phào nhẹ nhõm, phịch xuống, đó kinh giác chân tay đều mềm nhũn!
Vợ trưởng thôn vỗ vỗ ngực: "Làm sợ c.h.ế.t, vẫn là Huyên Bảo lợi hại! Vài ba câu liền biến chiến tranh thành tơ lụa! Ta vốn tưởng hôm nay án mạng chứ!"