Đợi chiếc thuyền hoa xa, nàng sẽ cho "cá lớn" c.ắ.n câu.
Nhược Xuyên biểu cảm như sét đ.á.n.h của Ngũ ca , hả hê vỗ vai Nhược Sơn: "Ngũ ca, mau cầm lấy cái lưỡi câu Huyên Bảo đặt , câu cho con bé con cá lớn . Cái lưỡi câu đó Huyên Bảo đặc biệt riêng cho đấy."
Nhược Sơn hận thể đá thằng em xuống sông.
Nhược Huyên: "Ngũ thúc, thúc câu ! Thúc câu xong đến lượt Tiểu thúc câu."
Nhược Xuyên: "..."
Nhược Sơn nhịn lớn: "Lục , Ngũ ca nhường câu đấy, mau câu cho Huyên Bảo con cá lớn . Đệ Ngũ ca chỉ giỏi d.ư.ợ.c lý thôi. Mấy chuyện lên núi đ.á.n.h hổ, xuống sông bắt cá từ nhỏ thích nhất, giỏi câu cá nhất mà."
Nói xong sang hỏi Nhược Huyên: "Huyên Bảo, để Tiểu thúc thúc câu cho con nhé?"
Nhược Huyên gật đầu: "Được ạ, cả hai thúc đều câu, ai ai cũng ."
Dù hôm nay là câu sính lễ cho cả hai vị tiểu thúc, ai câu cũng .
Nhược Sơn lập tức : "Lục , giờ Ngũ ca lấy tư cách trưởng lệnh cho câu !"
Nhược Xuyên: "..."
Hắn hận thể ném Nhược Sơn xuống sông mồi câu cá! Có mấy ông trai, bao giờ thấy sướng, cứ hễ chuyện là các ông : "Lục , giờ lấy tư cách trưởng bảo thế thế nọ!" Hỏi xem, trưởng kiểu thì tác dụng gì?
Nhược Xuyên bất đắc dĩ nhặt cái lưỡi câu nặng mười mấy hai mươi cân lên, ném xuống sông. Lưỡi câu rơi "tùm" một tiếng xuống nước, bọt nước b.ắ.n lên cao nửa thước. Nhược Xuyên cảm thấy đám thủy thủ và thị vệ thuyền đang như một thằng ngốc!
Nhược Xuyên cúi đầu, chỉ mong trời mau tối hẳn để ai rõ mặt .
Đột nhiên Nhược Xuyên cảm thấy lưỡi câu thứ gì đó c.ắ.n chặt, kéo thử, quái lạ! Thế mà nặng thật!
"Có cá c.ắ.n câu! Có cá c.ắ.n câu!" Nhược Xuyên kích động hét lên.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Sơn: "..." Thế mà câu cá thật á?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-641.html.]
Thủy thủ xung quanh đều kinh ngạc, xúm gần.
"Ngũ ca mau đây giúp , nặng quá, sợ cá to lắm, cũng là cá gì nữa."
Nhược Sơn lập tức hồn: "Huyên Bảo, Hiên Viên tiểu công tử, hai đứa mau tránh ."
Lưỡi câu to thế mà cũng c.ắ.n , lỡ là loài cá dữ tợn nào đó thì ? Cổ chưởng quầy lập tức tiến lên bế Hiên Viên Khuyết và Huyên Bảo tránh xa.
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt : "Không . Nếu là cá lớn thì nước sông sẽ d.a.o động dữ dội, giờ mặt nước yên ả thế , chắc là móc vật nặng gì thôi."
Mọi ngẫm thấy cũng đúng.
Nhược Sơn và Nhược Xuyên đều thấy lý, thế là Nhược Xuyên thu dây, kéo vật nặng sông lên. Nhược Sơn mượn thanh đại đao của một thị vệ bên cạnh phòng , nếu là cá lớn lực sát thương, sẽ c.h.é.m đầu nó ngay lập tức.
Đàn ông nhà họ Nhược trời sinh thần lực, hai tuy khỏe bằng Nhược Hải và Nhược Thủy, nhưng sức lực cũng lớn hơn thường gấp nhiều .
Nhược Xuyên nhanh kéo "cá lớn" lên khỏi mặt nước!
Một cái rương! Một cái rương lớn đầy bùn đất và rong rêu xanh rì!
Nhược Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Nhược Xuyên kích động, cái rương chìm đáy sông bao lâu mà vẫn còn nguyên vẹn, mục nát, đủ thấy chất liệu gỗ đến mức nào! Hơn nữa, cái rương nặng thế , câu từ đáy sông lên, bên trong chứa gì thì đáp án gần như rõ mồn một!
Thảo nào Huyên Bảo đòi rèn một cái lưỡi câu khổng lồ như thế! Hóa Huyên Bảo thực sự câu "cá lớn" a!
Chiếc thuyền hoa phía xa cũng loáng thoáng thấy. Người thuyền hoa nhao nhao boong tàu xem náo nhiệt, chỉ trỏ bàn tán, cũng họ gì, và cũng chẳng ai quan tâm họ gì.
Nhược Huyên giục: "Ngũ thúc, Tiểu thúc mau khiêng cái rương lên ạ!"
Nhược Xuyên kéo cái rương lên, một kéo nổi. Nhược Sơn trả đại đao cho thị vệ, tiến lên giúp sức khiêng cái rương lớn lên thuyền.
Thủy thủ thuyền đều vây quanh .
"Cái rương to thế bên trong đựng gì nhỉ?"