Nhược Thuyền: “Con cũng chứng ! Huyên Bảo lợi hại lắm, bán hai trăm lượng thật đấy! Muội ...”
Thế là ba em kẻ tung hứng kể chuyện Nhược Huyên kiếm hai trăm lượng bạc thế nào. Phản ứng đầu tiên của Nhược Xuyên là gặp kẻ coi tiền như rác! Phản ứng đầu tiên của Lôi bà t.ử là Huyên Bảo lời dùng tiên thuật!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên đưa ngân phiếu và túi bạc cho Lôi bà tử: “Bà nội cầm lấy ạ.” Tiền kiếm hôm nay, cha nàng đều đưa cho nàng giữ. Nhược Xuyên cũng đưa tiền kiếm hôm nay cho Lôi bà tử.
Lôi bà t.ử nhận lấy hai túi tiền, kéo Nhược Huyên phòng, thì thầm: “Huyên Bảo bản lĩnh lớn, kiếm tiền . Bà cháu bản lĩnh, hai trăm lượng cháu tự cất hòn đá , giấu kỹ , để dành của hồi môn.”
Nhược Huyên lắc đầu: “Không bỏ ạ. Ngũ Thải Thần Thạch tuy gian chứa đồ, nhưng vật của tiên gia hoặc thiên địa chí bảo chứa linh khí dồi dào thì thể bỏ . Bạc và ngân phiếu là vật ô uế phàm tục linh khí nên bỏ ạ.”
Lôi bà tử: “...” Thật là mở mang tầm mắt! Bạc là vật ô uế! Thứ mà đời tranh giành vỡ đầu, coi như trân bảo một hòn đá ghét bỏ!
“Vậy Huyên Bảo tự giữ ngân phiếu ?” Bà tin tưởng Huyên Bảo đứa trẻ bình thường, nhất định thể giữ tiền cẩn thận.
Nhược Huyên tưởng Lôi bà t.ử sợ trộm mất, liền gật đầu: “Được ạ!” Hiên Viên Thần Quân lợi hại như thế, ngày mai nàng sẽ tìm nhờ cho cái túi Càn Khôn đeo bên , sẽ sợ mất nữa!
Trong thành. Hiên Viên Khuyết đang sách cửa sổ bỗng hắt một cái rõ to. Hắn nhíu mày: Con tiểu hoa tiên trò gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-60.html.]
Huyên Bảo: Không gì cả, chỉ là đang nhớ thương lão nhân gia ngài thôi! Ha ha...
Cơm tối dọn lên một canh giờ. Vì tối nay là ăn thử củ niễng, Lưu thị liền dùng củ niễng chế biến sáu món khác : củ niễng xào thịt thỏ, củ niễng xào chay, nộm củ niễng, củ niễng xào trứng vịt, canh thịt dê củ niễng, món chính là cháo gà củ niễng. Dù món nào cũng củ niễng, món cay món cay. Lưu thị khéo tay, món nào cũng sắc hương vị đầy đủ. Cả nhà ăn ngon đến mức nuốt cả lưỡi!
“Ngon quá! Củ niễng ngon thật đấy!” “Cứ tưởng thứ vị giống măng tre, hóa ! Ngon hơn nhiều!” “Không ngờ củ niễng ngon đến thế! Vẫn là Huyên Bảo lợi hại, phát hiện thứ , nhà thêm một món ăn .” “ thế, phát hiện cỏ niễng là mỹ vị nhân gian nhỉ.” ... Mọi khen dứt miệng. Hết cách , rau trong vườn sâu ăn sạch, ngày nào cũng ăn rau dại, cả nhà ăn đến mức miệng đắng ngắt vị rau dại!
“Thịt ngon lắm ạ.” Nhược Huyên đang gặm một miếng móng dê ngấu nghiến, rõ tiếng. Nàng vẫn thích ăn thịt, ăn thịt thỏ, thịt dê cơ!
Cả nhà cùng . Nhược Chu xong gắp cho một miếng thịt thỏ. “Cảm ơn đại ca.” Sau đó Nhược Huyên một tay cầm móng dê, một tay cầm thịt thỏ, bên trái gặm một cái, bên c.ắ.n một miếng, tư vị đừng hỏi sướng thế nào. Cả nhà nàng ăn ngon lành, trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Quả nhiên, đồ ăn ngon thể chữa lành thứ, chuyện phiền lòng gì cũng tạm thời quên hết.
Nhược Xuyên phấn khởi : “Củ niễng mang kèm công thức nấu ăn đến các tửu lầu trong thành, chắc chắn sẽ bán chạy! Không chỉ tửu lầu, mà còn cả những gia đình giàu nữa, họ thích ăn mấy món mới lạ lắm.”
Nhược Xuyên lập tức nghĩ mấy phương án buôn bán. “Cũng mang một ít chợ bán nữa, chợ trấn, huyện thành, phủ thành đều bán.”
“Con cũng bán!” “Con cũng !” Lũ trẻ xong đều tỏ vẻ theo bán hàng, Huyên Bảo còn kiếm tiền, bọn chúng thể thua kém .
Cả nhà sôi nổi bàn bạc phân công công việc cho ngày mai, bất tri bất giác quên bẵng chuyện vui đó. Lôi bà t.ử vui vì con cháu đứa nào cũng hiểu chuyện, một gia đình chỉ cần đồng lòng, cùng hướng về một phía thì sẽ đến nỗi nào.