Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-11-27 09:18:18
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUmZSMkUoz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Quanh thôn đều là núi, trẻ con nhà nào trong thôn cũng đều chân núi chơi. Trẻ con miền núi mà, lớn lên giữa núi rừng, mấy đứa nhỏ hiểu chuyện, chẳng lo lắng, Nhược Thủy liền dừng xe, dặn dò một câu:

 

“Đừng chạy sâu trong núi đấy! Các con chăm sóc Huyên Bảo cho .”

 

“Biết ạ!”

 

Mấy đứa trẻ đáp lời nhảy xuống xe, như bầy chim non sổ lồng, loáng cái chạy xa tít!

 

“Huyên Bảo, chúng nhặt trứng ba ba nhé.” Nhược Huyền .

 

Mấy phát hiện từ trận lụt năm ngoái, bãi cát ven hồ thường xuyên nhặt trứng ba ba, khi một ổ tới hai ba mươi quả, lũ trẻ trong thôn đều phát hiện , chỉ mấy em bọn họ . Đương nhiên, cũng là vì lớn trong thôn ít khi cho con cái ven hồ chơi, nào cũng đ.á.n.h đòn, nên trong thôn mới phát hiện .

 

“Vâng ạ.”

 

Mấy đứa trẻ vội vàng chạy về phía cái hồ lớn đằng xa. Vẫn là Nhược Chu lớn tuổi nhất, tính tình điềm đạm, xách ba cái giỏ trống đuổi theo. Hồ lớn khá xa, qua một vùng đất ngập nước mọc đầy cỏ, Nhược Huyên theo các ca ca chạy qua vùng đất thì đột nhiên dừng bước.

 

Nhược Chu vẫn luôn theo sát phía Nhược Huyên, thấy nàng dừng khỏi hỏi:

 

“Huyên Bảo thế?”

 

Mấy thấy cũng dừng theo: “Muội , ?”

 

“Cây niễng sắp già , vẫn hái về ăn ạ?” Nhược Huyên chỉ phần cây niễng to phình lộ hỏi.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Nhược Chu xong liền giải thích:

 

“Đấy là cây lúa miêu hoang, sâu bệnh, trổ bông, hạt lúa miêu , ăn .”

 

Nhược Huyền và những khác cũng gật đầu:

 

đấy, ăn , cái ăn hạt lúa miêu thôi, củ niễng chỉ lợn mới ăn.”

 

Dân làng thỉnh thoảng cũng cắt về cho lợn ăn, chỉ là vùng là đất ngập nước, chỗ nào cũng nước, nhiều ngại phiền phức, sợ ướt quần áo nên ít khi qua đây cắt. Hiện tại thời tiết se lạnh, ướt dễ cảm lạnh, càng ít tới cắt hơn.

 

Nhược Huyên lắc đầu:

 

“Không , đoạn đó là củ niễng ăn đấy ạ, mầm niễng ăn, chỉ ăn đoạn màu trắng thôi, ngon lắm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-52.html.]

Nhược Hàng nửa tin nửa ngờ: “Hả? Cái lợn ăn mà, cũng ăn ?”

 

Vẫn là Nhược Chu chủ :

 

“Vậy lấy mấy cây về nhà thử xem , lợn chẳng cũng ăn đồ thừa của đấy thôi? Điều chứng tỏ độc.”

 

Chỉ là nghĩ xa hơn, cả một vùng cỏ niễng hoang lớn thế , các thôn khác cũng , nếu ăn ... Thì tuyệt vời quá!

 

Nhược Huyền là ủng hộ nhất:

 

“Được, Huyên Bảo ăn thì nhất định là ngon lắm! Chúng hái một ít về ăn !”

 

Nhược Thuyền: “Đại ca lý, hái mấy cây về nhé? Dù lợn cũng ăn , chắc là độc .”

 

Nhược Hàng liền gật đầu: “Thử , nếu ăn , nhiều thế chúng về báo cho tứ thúc bọn họ đến hái, mang thành bán lấy tiền.”

 

Vừa thấy thể bán lấy tiền, mấy đứa trẻ vội vàng nhao nhao đòi xuống hái. Nhược Chu vội ngăn :

 

“Để hái, các yên đó, ướt quần áo sẽ cảm lạnh đấy. Hái mấy cây về thử !”

 

“Vâng!”

 

Mấy đứa trẻ lời đại ca, đáp lời yên tại chỗ. Nhược Chu nhanh bẻ mấy cây củ niễng mang lên, Nhược Huyên bóc hết lớp vỏ xanh bên ngoài, để lộ phần củ niễng trắng nõn bên trong:

 

“Cái là ăn ạ.”

 

Nàng định đưa thẳng miệng ăn thử cho các xem, dọa Nhược Chu vội vàng ngăn :

 

“Huyên Bảo ngoan, đừng ăn vội, về nhà hẵng ăn, chúng tìm trứng ba ba tiếp .”

 

Nhược Thuyền cũng sợ độc vội dỗ dành:

 

“Huyên Bảo đừng ăn vội, để thấy là ăn thì sẽ khác lấy hết đấy. Chúng về nhà giấu ăn, tìm trứng ba ba .”

 

Nhược Huyên liền cất , “Vâng ạ.”

 

Tuy nhiên nàng vùng cỏ niễng hồ nghi : “Nhất định tìm trứng ba ba ạ? Ở đây nhiều trứng vịt trời và cả vịt trời nữa mà.”

 

“Đương nhiên !” Mấy đồng thanh .

 

 

 

Loading...