Nhược Huyên ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào Trương bà bà ạ.”
Nhược Huyền và mấy đứa trẻ cũng đồng thanh chào theo: “Cháu chào Trương bà bà!”
Trương bà t.ử thấy mấy đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép như , thiện cảm, nhịn khen:
“Con cái nhà dạy dỗ thật đấy.”
“Mấy đứa từ nhỏ hiểu chuyện .” Nhược Thủy phụ họa một câu, liền : “Trương đại nương, đây là hai sọt hồng còn , còn nữa bà xem táo và hạt dẻ thu ? Đều là mới hái núi đấy.”
Bàn tay nhỏ của Nhược Huyên bốc một nắm táo, đưa cho bà :
“Trương bà bà nếm thử ạ, giòn, ngọt lắm!”
Trương bà t.ử thấy táo quả nào quả nấy căng mọng, kích thước đồng đều, liền là táo ngon. Bà nhận lấy bỏ một quả miệng, quả nhiên là giòn, ngọt thanh:
“Thu, thu hết! Bao nhiêu bạc một cân?”
Hôm qua mua hồng, lão gia cùng hai vị thiếu gia và tiểu thư đều khen ngon, bà còn phu nhân thưởng cho một cây trâm bạc. Hôm nay táo và hạt dẻ ngon như , hơn nữa phu nhân thích ăn táo, lão gia thích ăn hạt dẻ, nhất định sẽ thưởng.
Nhược Thủy liền về phía Nhược Huyên. Mấy nhà họ Nhược cũng đồng loạt đầu về phía Nhược Huyên.
Trương bà tử: “...”
Chuyện gì thế ? Người chủ là con nhóc thật á?
Nhược Huyên cũng giá cả, nhưng tiểu thúc thể bán nhiều tiền như , nàng cũng thể! Những quả đều dính tiên khí, ăn nhiều thể chữa bệnh vặt, cường kiện thể và kéo dài tuổi thọ.
Nàng nghĩ nghĩ :
“Hồng thì giá như hôm qua, táo 50 văn một cân, hạt dẻ 60 văn một cân.”
Nhược Thủy ngoài mặt trấn định gật đầu: “Giá đó đấy.”
Trong lòng khỏi lo lắng, hét giá cao quá ? Dù bình thường táo chỉ bán mười mấy văn, hạt dẻ là đặc sản núi rừng cũng chỉ bán hai mươi văn.
Trương bà t.ử xong cũng thấy cao, nhưng hiện tại táo và hạt dẻ đều chín rộ, là của hiếm, hơn nữa táo và hạt dẻ thực sự ngon, ngon hơn cả cống phẩm bà từng thấy. Cũng tính là quá đáng, chỉ là bà đến phòng thu chi lấy thêm bạc.
“Các đợi một lát, giá hỏi ý kiến đại quản sự . Ta cầm mấy quả táo cho ông xem.”
Nhược Thủy gật đầu: “Được.”
“Không cần , Trương thẩm, mua hết !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-44.html.]
Một giọng trong trẻo vang lên từ đầu hẻm. Mấy đầu , liền thấy một thiếu niên áo trắng ôn nhu như ngọc, thong thả bước tới.
Nhược Huyên : “Ca ca, chúng gặp !”
Trương Khiêm chắp tay hành lễ với Nhược Thủy :
“Nhược tiền bối, vãn bối Trương Khiêm hữu lễ!”
Sau đó mới thiết xoa đầu nhỏ của Nhược Huyên:
“Tiểu , thể gọi là Khiêm ca ca.”
Trương bà t.ử kinh ngạc há hốc mồm, Đại thiếu gia quen bọn họ ?
Nhược Huyên lời răm rắp:
“Khiêm ca ca, tên là Nhược Huyên, thể gọi là Huyên Bảo.”
“Cỏ huyên lo âu, tên Huyên Bảo thật .”
Nhược Thủy ngờ trùng hợp như : “Đây là nhà Trương công t.ử ?”
“ , Nhược tiền bối nhà chơi chút nhé?” Trương Khiêm cung kính mời.
Hóa hồng hôm qua là của nhà bọn họ, ngon thật, hơn nữa ăn xong cảm thấy còn mệt mỏi như nữa.
Nhược Thủy xua tay:
“Trương công t.ử đừng gọi là tiền bối, chê thì gọi tiếng thúc là ! Không còn sớm nữa, chúng còn về thôn, .”
Trương Khiêm cũng miễn cưỡng, những thôn cách huyện thành xa, đúng là tiện lỡ thời gian. Hắn với Trương bà tử:
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Trương thẩm, thu hết đặc sản núi rừng .”
“Vâng, lão nô cho cân ngay đây.”
Trương bà t.ử lập tức chạy trong, sai khiêng đồ cân.
Trương Khiêm mua hai hộp điểm tâm, đưa một hộp cho Nhược Huyên:
“Khiêm ca ca mời Huyên Bảo và các ca ca của ăn .”
“Cảm ơn Khiêm ca ca!”