Trương Khiêm che chắn mặt mấy đứa trẻ:
“Báo ! Ta chứng, là ngươi động thủ ! Nhược tiền bối chỉ đưa tay cản thôi.”
La Văn Chính: “...”
Hắn đ.á.n.h bay cả ngoài thế mà gọi là cản á?
Mấy đứa trẻ nhao nhao:
“Con cũng thể chứng, là chú đ.á.n.h con! Cha con rõ ràng chỉ ngăn chú thôi!”
“Con cũng thể chứng, là chú động thủ , tứ thúc con chỉ đưa tay đỡ, tự chú cố ý bay ngoài, định ăn vạ tống tiền!”
...
“Báo !” Nhược Thủy lạnh, chẳng thèm để tâm. Từ nhỏ đ.á.n.h đến lớn, đền bao nhiêu tiền, còn lạ gì cách tay thế nào để về phía lý, ngốc! Cho dù kiện lên mặt Hoàng thượng, vẫn đúng.
Dương Kỳ Tương vội vàng kéo La Văn Chính, giảng hòa: “La , bỏ !”
La Văn Chính tức giận hất tay !
Dương Kỳ Tương đành ghé tai thì thầm nhắc nhở: “Thiếu niên giống đại công t.ử của huyện lệnh mới đến.”
Sắc mặt La Văn Chính đổi liên tục, sớm? Rốt cuộc đuối lý, La Văn Chính dám ho he gì nữa. Lần coi như bỏ qua! Đợi đỗ tú tài, đỗ đạt cao, quan , sẽ bắt Nhược Thủy chui qua háng chó!
Dương Kỳ Tương với Nhược Thủy:
“Nhược , hai cuốn sách bớt chút , thật lòng mua. Một trăm lượng chắc là trẻ con thách thôi nhỉ?”
Chưởng quầy hiệu sách suýt sợ c.h.ế.t khiếp, ông sợ bọn họ đ.á.n.h thương công t.ử huyện lệnh, chỉ mong bọn họ mau chóng rời , giờ thấy Dương Kỳ Tương hiểu chuyện đưa bậc thang cho xuống, vội :
“Nhược Thủy, một lượng một cuốn là giá hời lắm . Trẻ con hiểu chuyện, đừng để nó xen . Qua thôn là còn quán ! Ngươi đấy, ngươi mang sạp sách cũ bán mười văn còn chẳng thèm thu. Một trăm lượng một cuốn, mua?”
Nhược Thủy vui: “Huyên Bảo là hiểu chuyện nhất! Chính là một trăm lượng một cuốn!”
Chưởng quầy tức đến trợn trắng mắt trong lòng, đang định mặc kệ thì thấy một giọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-41.html.]
“Nhược tiền bối, một trăm lượng một cuốn, mua!”
Chưởng quầy hiệu sách đầu , vẻ mặt như ăn mướp đắng Trương Khiêm lên tiếng. Công t.ử huyện lệnh định gì ?
Dương Kỳ Tương cũng kinh ngạc , như kẻ ngốc! Con trai huyện lệnh vấn đề về đầu óc ?
La Văn Chính cũng kinh ngạc đến quên cả đau, tên ngốc ?
Trương Khiêm chỉ Nhược Thủy, chắp tay cung kính :
“Tiền bối, chú giải trong hai cuốn sách thật sự tinh tế, sâu sắc, độc đáo, khiến xem mà thán phục, cảm khái vô cùng. Xin tiền bối nhường , bán hai cuốn sách cho .”
Nhược Thủy: “...”
Không chứ, chỉ cố tình khó dễ thôi mà... Không đúng, miếng bánh từ trời rơi xuống ở ?
Trương Khiêm móc hai tờ ngân phiếu, giọng điệu chân thành, thái độ càng thêm cung kính, hai tay dâng lên:
“Nhược tiền bối, đây là hai trăm lượng.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
La Văn Chính: Đồ ngốc, tuyệt đối là kẻ ngốc! Tuyệt đối thể nào là con trai huyện lệnh .
Dương Kỳ Tương: Công t.ử huyện lệnh điên thật ? Huyện lệnh đại nhân ?
Chưởng quầy: “...”
Ông thấy tiếng tim đang rỉ máu! Hai trăm lượng cứ thế bay mất? Nếu nãy ông thu mua, nhiều nhất hai mươi văn là mua một cuốn, sang tay cái là kiếm 199 lượng 960 văn!
Mấy nhà họ Nhược: Người về nhà chắc sẽ cha cầm chổi đuổi đ.á.n.h cho xem!
Nhược Huyên thấy cha cứ mải trừng mắt tiểu ca ca, tiểu ca ca như bánh bao kẹp thịt dê từ trời rơi xuống . Nàng đành tự nhận lấy ngân phiếu, ngọt ngào :
“Cảm ơn ca ca, ca ca nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên!”
Trương Khiêm : “Mượn cát ngôn của tiểu .”
Nhược Thủy lúc mới hồn, vội :
“Công tử, hai cuốn sách của đáng nhiều tiền thế , ghi chép trong sách đều là chút kiến giải thiển cận, công t.ử đưa một lượng một cuốn là đủ .”