Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-11-27 03:17:18
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nhược Huyên học theo dáng vẻ của La Văn Chính khoanh hai tay ngực, ánh mắt khinh thường hai bọn họ từ đầu đến chân:

 

“Coi như mắt ngươi mù, cha giỏi hơn các ngươi, thể thầy các ngươi. Tuy các ngươi trông thông minh lắm, sợ các ngươi mua về sẽ hỏng sách cha cực khổ chép, nhưng nếu ngươi thật lòng mua, coi như khai trí cho ngươi ! Giá hữu nghị một trăm lượng một cuốn, hai cuốn tổng cộng hai trăm lượng, cảm ơn! À đúng , ngươi là thật lòng mua nhỉ? Đã là thật lòng mua thì sẽ chê đắt , đúng , ngốc thúc thúc?”

 

Câu cuối cùng, Nhược Huyên với La Văn Chính, giọng điệu y hệt câu “ , Nhược ” mà lúc ! Cả đoạn văn thừa thiếu một chữ, cũng đúng năm câu!

 

“Phụt!” Trương Khiêm vội vàng che miệng, nhất thời nhịn , thất lễ quá!

 

Thật sự là tiểu học giống quá, quả thực là y như đúc. Huyên Bảo nhỏ xíu, trông như cục bột nếp, học lớn chuyện như những khiến phản cảm mà ngược còn thấy đáng yêu, tim Trương Khiêm mềm nhũn.

 

Mấy Nhược Chu vốn đang tức giận, nhưng bọn họ đều c.h.ử.i , chỉ trừng mắt giận dữ, giờ phút đều nhịn . Huyên Bảo lợi hại quá! Mắng lắm!

 

Nhược Thủy vốn định châm chọc vài câu từ chối, con gái xong tâm trạng sảng khoái vô cùng. Hắn :

 

“Thôi bỏ , vốn định bán, sợ các ngươi bẩn sách của . sự sỉ nhục nào mà hai trăm lượng chân tình thể xoa dịu , nào, lấy chân tình của các ngươi đây, đưa bạc đây!”

 

Mặt Dương Kỳ Tương và La Văn Chính đen sì! Đặc biệt là La Văn Chính, ngốc thúc thúc là cái quỷ gì ? Tức c.h.ế.t mất!

 

Hắn châm chọc :

 

“Nhược Thủy, đừng rượu mời uống thích uống rượu phạt, ngươi hổ ! Một trăm lượng một cuốn? Không còn tưởng là sách do vị đại nho lạc nào đấy! Tưởng là Văn Khúc Tinh chuyển thế thật chắc!”

 

Nhược Huyên với khả năng học hỏi siêu phàm cũng châm chọc :

 

“Mặt mũi ngươi đáng tiền , bọn đương nhiên cần! Ngươi là ai cơ chứ? Ngươi cho rằng mặt mũi ngươi đáng giá một trăm lượng đấy chứ? Tưởng là Thần Tài chuyển thế thật chắc!”

 

Không nhiều ít vặn bốn câu!

 

La Văn Chính tức giận giậm chân:

 

“Hỗn xược! Mày! Quả thực mục vô tôn trưởng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-40.html.]

 

Nhược Huyên chống nạnh hung dữ:

 

“Làm càn! Ngươi! Quả thực lớn nhỏ!”

 

Hừ, cô nãi nãi chính là tiểu hoa yêu trăm năm đấy nhé! Còn già hơn cả cha ngươi đấy! Ai tôn ai trưởng thì ơn cho rõ!

 

Huyên Bảo: Ở Thiên Giới thì thôi! Ở nhân gian mà dám so già với lão yêu trăm năm như nàng ? Quá đáng lắm luôn á!

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

“Phụt!”

 

Trương Khiêm thật sự , nhưng nhịn nổi. Tiểu nha đầu khoanh tay ngực, giả lớn, dáng vẻ “nếu luận tôn trưởng, thiên hạ ngoài còn ai đây nữa” thực sự quá đáng yêu! Hắn thật sự nhịn .

 

“Con ranh con, mày phản ! là thiếu đòn!”

 

La Văn Chính cảm thấy mất mặt quá lớn, tức giận giơ tay định đ.á.n.h Nhược Huyên. Sắc mặt Trương Khiêm biến đổi, vội đưa tay cản. Mấy nhà họ Nhược lập tức ùa tới vây quanh Nhược Huyên. Nhược Thủy vung tay tát tới.

 

Chỉ Nhược Huyên bình tĩnh bắt một cái tiểu tiên thuật “tự tự chịu”.

 

“Bốp!”

 

Một tiếng, La Văn Chính tát bay cả ngoài, đập quầy hàng. Dưới sự gia trì của tiên thuật, La Văn Chính chịu đau đớn gấp đôi, thắt lưng và bàn tay đau đến tê dại.

 

La Văn Chính ôm eo, đau đến vẹo cả , thẳng nổi, giận dữ hét:

 

“Nhược Thủy, ngươi dám đ.á.n.h ? Ta là tú tài đấy! Ta báo quan, ngươi đợi đấy cho !”

 

Tú tài là công danh, gặp quan cũng cần quỳ. Hắn - một tên thường dân dám đ.á.n.h tú tài? Loạn !

 

Nhược Huyên tò mò:

 

“Là tú tài thì ạ?”

 

Tú tài thì thể tùy tiện đ.á.n.h , khác đ.á.n.h tú tài ? Vậy nàng cũng thi tú tài, cả nhà nàng đều thi! Đáng tiếc giờ phút chẳng ai rảnh mà trả lời nàng.

Loading...