Nhược Huyên liền đáp một nụ , ngọt ngào :
“Ca ca, trông thật mắt.”
Nhược Thủy: “...”
Hắn cũng con gái giống nương nó ở điểm nào, chẳng lẽ là cái tính háo sắc? Nhớ năm xưa hỏi thê t.ử vì thì gả? Hắn vốn tưởng đáp án sẽ là tài hoa của hơn khiến nàng thầm thương trộm nhớ các kiểu. Kết quả thê t.ử đáp: Đương nhiên là vì phu quân là nam t.ử tuấn tú nhất mà từng gặp!
Hắn phục hỏi : “Vậy nếu lúc nương t.ử gặp nam t.ử tuấn tú hơn vi phu, sẽ gả cho ?”
Nàng thế mà chút nghĩ ngợi gật đầu: “Đương nhiên !”
Tức c.h.ế.t !
Trương Khiêm bật :
“Tiểu cũng xinh .”
Nhược Huyên càng rạng rỡ hơn. Nàng là một đóa hoa, trời sinh yêu cái , thích nhất là khen ngợi!
Lúc chưởng quầy gói xong mấy cuốn sách, cung kính đưa cho Trương Khiêm: “Trương công tử, tổng cộng hết năm lượng bạc.”
Trương Khiêm móc một thỏi bạc năm lượng trả tiền.
Nhược Thủy lúc mới mở tay nải , để lộ mười cuốn sách chép xong:
“Chưởng quầy, hai cuốn chép hăng say quá, lỡ tay cả phần giải thích của , ông xem thu ?”
Nhược Thủy lấy hai cuốn đó cho chưởng quầy xem. Tối qua chép sách như thần trợ, ý tứ tuôn trào như suối, và nhị ca đều quá nhập tâm, sơ ý ghi cả cách hiểu của đó.
Trương Khiêm cầm sách mua lên, đang định rời , theo bản năng liếc một cái, thầm khen: Chữ !
Chưởng quầy xong nhíu mày, giọng điệu pha chút chê bai:
“Sách như chỉ thể bán như sách cũ thôi, hiệu sách chúng cũng bán sách cũ, ngươi mang sạp sách cũ mà bán !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-38.html.]
Hiệu sách đương nhiên bán sách lời bình, nhưng đó đều là lời bình của danh sư! Một chữ ngàn vàng! Chứ loại sách lời bình của cái tên thư sinh thi tú tài còn đỗ như .
Ông thừa nhận Nhược Thủy chữ , nhiều học trò thích mua sách chép. cũng chỉ cái chữ thôi, đến tú tài còn chẳng , mà cũng dám lôi sách lời bình của bán? Hắn sợ trò cho thiên hạ, ông còn sợ hỏng con cháu , đập vỡ biển hiệu của nhà sách đây !
Quả thực tự lượng sức !
Nhược Thủy xong cảm thấy tiếc, mang sạp sách cũ bán nhiều nhất chỉ năm văn, cuốn mua giấy trắng về chép mất mười văn , hai cuốn cộng là lỗ mất hai mươi văn!
“Vậy hai cuốn bán nữa, chưởng quầy xem mấy cuốn vấn đề gì .”
Trương Khiêm tình cờ thấy một lời giải thích mới mẻ trong trang sách đang mở, xưa nay ngại học hỏi kẻ , liền nhịn chắp tay hành lễ :
“Tiền bối, vãn bối mạo phiền một chút, xin hỏi cuốn sách trong tay ngài thể cho mượn qua ?”
Nhược Thủy sững sờ một chút, Nhược Huyên lập tức giật lấy cuốn sách, nhét tay đối phương:
“Ca ca cầm !”
Nhược Thủy: “...”
Trương Khiêm cũng phản ứng nhanh nhạy của Nhược Huyên cho ngẩn .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên mở to đôi mắt tròn xoe, đối phương, dùng ánh mắt thúc giục: Tiểu ca ca mau xem , xem xong, nhất định sẽ lợi ít, đó sẽ mua thôi!
Đây là sách nàng chép bằng mực pha nước rửa bút của Văn Khúc Tinh Quân đấy, bên trong ẩn chứa tiên khí và tài văn chương của Văn Khúc Tinh Quân, đối với sách mà ích lợi. Nước rửa mực là nàng lấy khi Văn Khúc Tinh Quân đến bờ sông Nhược Thủy rửa bút. Lúc Tinh Quân còn khen nàng thông minh, nước rửa bút của ngài là đồ , thể khai trí tăng tuệ, mẫn tư tiệp tài.
Nhược Thủy: “...”
Trương Khiêm nhịn , nhưng vì tôn trọng mở ngay mà về phía Nhược Thủy.
Nhược Thủy hồn: “Không , tiểu công t.ử cứ tự nhiên.”
Ý đồ của con gái rõ ràng như , mà , con bé chê ngốc mất.