Nhược Huyên phòng: “Mọi đang gì thế ạ?”
Nhược Xuyên bế xốc Nhược Huyên lên: “Sao Huyên Bảo còn ngủ?”
“Là nhớ cha ? Cha đang chép sách kiếm tiền đây!”
Nhược Thủy đặt bút xuống, đưa tay định bế Nhược Huyên, nhưng Nhược Xuyên cho.
Nhược Sơn: “Huyên Bảo, trẻ con ngủ sớm là cao lớn nhé!”
Nhược Hà thấy tiếng cháu gái nhỏ, cũng quan tâm hỏi: “Huyên Bảo đói ?”
Nhược Huyên lắc đầu: “Không ạ, con đến tìm hòn đá của con.”
Nhược Thủy ngờ con gái khi ngủ còn nhớ đến hòn đá chèn cửa , dịu dàng :
“Hòn đá đó cha bảo tam bá con ngày mai mài giũa điêu khắc một chút, thành hình mấy con vật nhỏ như thỏ, dê núi cho con nhé?”
Huyên Bảo lắc đầu: “Không cần ạ, cứ để thế là !”
Thỏ và dê núi ăn nàng, nàng mới thèm biến đá Ngũ Thải thành hình dáng của bọn chúng , dọa c.h.ế.t hoa mất!
Ánh mắt Nhược Huyên dừng cuốn sách Nhược Thủy và Nhược Giang đang chép.
“Cha và nhị bá chép một cuốn sách kiếm bao nhiêu tiền ạ?”
“Một cuốn năm mươi văn. Muộn , cha bế con về ngủ.” Nhược Thủy bê hòn “trấn điếm chi bảo” lên.
“Từ từ , con xem cha và nhị bá chép sách, lát nữa con ngủ.”
Nhược Giang lập tức : “Lại đây, nhị bá dạy Huyên Bảo nhận mặt chữ.”
“Vâng ạ, cảm ơn nhị bá!”
Nhược Thủy đành thỏa hiệp: “Vậy tối nay chúng học một chữ về ngủ nhé.”
“Vâng ạ.” Nhược Huyên ngoan ngoãn đồng ý.
Nhược Xuyên đặt Nhược Huyên xuống bên bàn, đặt “trấn điếm chi bảo” lên bàn, tầm tay Nhược Huyên, nghiên mực ngay bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-34.html.]
Nhược Giang cầm bút một chữ “Huyên” ngay ngắn lên tờ giấy Tuyên bỏ . Hắn giải thích cho Nhược Huyên:
“Nhị bá chữ Huyên, chữ Huyên trong Huyên Bảo, cũng là chữ Huyên trong cỏ huyên. Cỏ huyên (vong ưu thảo) lo âu, Huyên Bảo của chúng cả đời vô ưu vô lự, vui vui vẻ vẻ ?”
“Biết ạ.”
Nhược Huyên gật đầu, đó giống như một đứa trẻ lén chuyện , bàn tay nhỏ lén sờ sờ hòn đá, chạm chạm nghiên mực.
Nhược Thủy ấn cái móng vuốt nhỏ yên phận của Huyên Bảo xuống:
“Huyên Bảo, cái nghịch , con xem ngón tay đen sì kìa, giống hệt móng vuốt mèo con!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hắn lấy khăn vải lau sạch mực đầu ngón tay cho con gái, cũng phát hiện ánh đèn dầu, mực trong nghiên loang một chút, ánh kim nhàn nhạt lấp lánh.
Ha ha, đoán xem Huyên Bảo thêm cái gì mực nào?
Mục đích của Nhược Huyên đạt , nàng liền ôm hòn đá Ngũ Thải của , trượt xuống khỏi ghế:
“Con về ngủ đây ạ!”
Lúc chạy ngoài, Nhược Huyên cố ý ngang qua chỗ Nhược Hà, một tay ôm đá, một tay sờ lên chỗ t.h.u.ố.c đắp mắt :
“Tam bá, bá dưỡng mắt cho nhé, sẽ nhanh thấy thôi ạ.”
Nói xong nàng liền chạy biến .
Nhược Hà cảm thấy mắt truyền đến cảm giác mát lạnh nhè nhẹ, tưởng tay nhỏ của cháu gái che lên gói t.h.u.ố.c nước t.h.u.ố.c chảy xuống, cũng để ý.
Nhược Xuyên bóng dáng cháu gái khuất dần, kinh ngạc: “Sức lực Huyên Bảo lớn thế ? Ba tuổi bê hòn đá to thế á?”
Nhược Thủy cũng mới , ngoài con gái phòng nương mới vui vẻ : “Huyên Bảo giống , sức mạnh vô song!”
Mấy nhà họ Nhược, lão đại và lão tứ đều di truyền sức mạnh trời sinh của ông cụ Nhược. Đương nhiên lão tứ lợi hại hơn, thể là văn võ song . Nếu nhà liên tiếp gặp nạn, gia đạo sa sút, chỉ dựa sáu con trai tài giỏi như rồng như phượng của nhà họ Nhược, giờ phút nhà họ Nhược phong quang đến mức nào.
Nhất thời mấy nhà họ Nhược nghĩ đến chuyện xưa đều trầm mặc, lặng lẽ cúi đầu việc của . Nhà họ Nhược nhất định sẽ vực dậy nữa.
Nhược Thủy cầm bút lông, chấm mực, tiếp tục chép, cuốn sách từng qua, hơn nữa nội dung sâu sắc, khó hiểu, vì thế chép khá chậm. Hai sở dĩ nhận việc chép sách tốn thời gian, tiền công chẳng bao nhiêu , chẳng qua là nhân cơ hội thêm sách, mở mang kiến thức mà thôi.