Nhược Huyên xách con gà rừng đất lên, vui vẻ : “Cha, nương, gà rừng ! Tối nay ăn gà con hầm nấm!” Tên món ăn là do Lưu thị đường lên núi, bảo là bắt gà rừng hái nấm sẽ món gà con hầm nấm.
Lưu thị tướng công, trong mắt lấp lánh: “Tướng công, Huyên Bảo chắc chắn là giống , lợi hại quá!” Tướng công nàng sức lực vô song mà! Nhược Thủy: “...” Hồi ba tuổi hình như cũng lợi hại thế ! Một cái tát là thể đ.á.n.h trúng gà rừng? Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ a!
Đang định chạy tới thơm con gái, Nhược Thủy thấy tiếng lá cây xào xạc, một con dê núi lọt tầm mắt! Con dê núi đang chạy nhanh tới, đột nhiên thấy , đầu bỏ chạy. Nhược Thủy lập tức cầm cung tên, giương cung bắn. Một mũi tên trúng ngay! Con dê núi ngã vật xuống đất. Lúc mấy con thỏ hoang, gà rừng đang vội vàng nhảy cũng sợ hãi chạy tán loạn, bay tứ tung. Thoáng chốc một trận gà bay ch.ó sủa! Trong lúc cấp bách, thậm chí con thỏ đ.â.m sầm gốc cây, lăn ngất xỉu!
Nhược Thủy liên tiếp b.ắ.n mấy mũi tên. Nhược Huyên cũng nhặt đá ném, thế mà cũng ném trúng hai con? Nhược Huyên phấn khích chạy tới nhặt lên: “Bắt thỏ hoang !” Lưu thị cũng ngẩn , hồn vội chạy nhặt con mồi.
“Một con gà rừng, hai con gà rừng, ba con gà rừng... Một con thỏ hoang, hai con thỏ hoang... Một con dê núi!” Nhược Huyên đếm đếm, tổng cộng bắt một con dê núi, bốn con gà rừng, ba con thỏ hoang. Rất khá!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Lưu thị: “Thỏ hoang và gà rừng trong khu rừng điên hết !” Nhược Thủy cũng kinh ngạc, thế cũng quá dễ dàng ! Lần đầu tiên săn mà dễ dàng như thế. Bình thường sâu hơn thì khó săn con mồi gì. Nhược Thủy cô con gái nhỏ của , Huyên Bảo quả thực là phúc bảo mà!
“Cha, mau đào , đào xong về nhà ăn cơm ạ!” Hai vợ chồng vội hồn, lập tức tiếp tục đào thảo dược. Nhược Huyên đó tiếp tục tu luyện, nãy nàng chỉ giải phóng chút xíu linh khí, hôm nay phơi nắng cả ngày, linh khí tích lũy trong đan điền nhiều hơn tối qua một chút, linh khí còn miễn cưỡng đủ để ủ chín một cây ăn quả.
Nhược Huyên cảm nhận xung quanh một chút, phát hiện cách đó xa một cây hạt dẻ dại, còn một giàn nho dại, một cây dương đào (kiwi) dại. Hạt dẻ sắp chín, tiêu hao ít linh khí hơn, nho dại mọc thành mảng lớn quá, hơn nữa quả đó chua lắm, nó ngon thì tốn nhiều linh khí, Nhược Huyên quyết đoán bỏ qua nho dại, chọn ủ chín hạt dẻ , dương đào cũng .
Thế là đợi Nhược Thủy và Lưu thị đào xong hết d.ư.ợ.c liệu, chuẩn xuống núi, Nhược Huyên : “Cha, chúng xuống núi lối bên , phía cây hạt dẻ, hạt dẻ cây chín ạ.” Nói xong, Nhược Huyên liền chạy . Lưu thị vội đuổi theo: “Huyên Bảo đừng chạy, đợi nương với! Chạy nhanh thế ngã bây giờ!” Nhược Thủy cũng vội gánh đồ đuổi theo.
Nhược Huyên: Mơ, tất cả đều là mơ, tiên thuật , trong mơ cái gì cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-28.html.]
Nhược Huyên chạy lên vài bước, lúc sắp tới nơi liền nhanh chóng thi triển thuật ủ chín. Đợi đến khi Lưu thị và Nhược Thủy đuổi kịp, Nhược Huyên liền :
“Cha, nương, hai xem kìa! Hạt dẻ chín !”
“Cây hạt dẻ hai hôm lên núi còn chín mà, nhanh thế ?”
Lưu thị dụi dụi mắt, những quả cầu gai cây nứt toác , để lộ từng hạt dẻ màu nâu, nàng kinh ngạc há hốc mồm:
“Sao chín nhanh thế nhỉ?”
Nhược Thủy bình tĩnh đặt gánh xuống:
“Còn thể vì nữa, đương nhiên là nhờ giấc mơ của nương !”
Lưu thị: “... !”
“Ta dùng đòn gánh đập xuống , nàng đưa Huyên Bảo tránh một chút, kẻo rơi trúng.”
Lưu thị vội dắt Nhược Huyên tránh sang một bên, đến bên cạnh một bụi mâm xôi. Loại quả mâm xôi mọc đầy ven đường trong thôn, ven núi, chín lên chua chua ngọt ngọt ngon miệng, là món ngon mà lũ trẻ trong thôn tranh ăn, cứ hễ chín là hái sạch. Cây vặn đang trong giai đoạn ương ương sắp chín.
Nhược Huyên tu luyện truyền linh lực nó.