Núi non hùng vĩ, trải dài bất tận, mây mù giăng lối đường về. Nhược Thủy bế Nhược Huyên vững vàng con đường mòn núi. Ngọn núi gần thôn lớn, trập trùng liên tiếp, ngày thường nhiều dân làng lên núi hái rau dại, hái nấm, đốn củi, săn gà rừng, bẫy thỏ hoang... Vì thường xuyên qua nên động vật ít bén mảng tới, do đó khá an , thú dữ lớn. Nhược Thủy cũng chỉ dám đưa con gái loanh quanh bên ngoài, dám sâu trong núi, nghĩ gặp con mồi thì bắt, thì thôi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên núi liền hít hà, đó chỉ về một hướng: “Cha, qua bên , bên một cây thổ phục linh.” Thổ phục linh thì Nhược Thủy , khéo cũng nhận , khi Nhược Sơn về nhà từng dẫn lên núi đào, thế là bế Huyên Bảo qua đó. Thổ phục linh dùng rễ thuốc, công dụng thanh nhiệt giải độc, trừ thấp. Người trong thôn thích nấu canh thổ phục linh hầm với rễ cây ngũ chỉ mao đào, đậu đỏ và ý dĩ.
“Ở ngay kìa!” Một lát , Nhược Huyên chỉ chỗ cách đó xa . Nơi khá hẻo lánh, nhưng Nhược Thủy là từng một quyền đ.á.n.h c.h.ế.t hổ, nên sợ. Hai vợ chồng kỹ, đúng là thổ phục linh thật! Lưu thị ngạc nhiên hỏi: “Huyên Bảo, con đây là thổ phục linh?” Cho dù nhà từng đào mang về, nhưng mang về cũng chỉ là phần rễ, lá.
Nhược Huyên mở to đôi mắt tròn xoe, nhớ đến cách của bà cụ Lôi sáng nay: “Đêm qua trong mơ một ông cụ râu bạc dạy con nhận nhiều loại d.ư.ợ.c liệu, nên con đó ạ!” Thế là tiểu tiên thảo đến nhân gian thực tập học kỹ năng đầu tiên —— mở mắt dối!
Lưu thị: “...” Mẹ chồng mơ học thuật ủ chín trái cây, hồng trong nhà chín chỉ một đêm, giờ con gái cũng mơ, mơ thấy dạy nhận d.ư.ợ.c liệu? Sao mà mơ hồ thế nhỉ?
Nhược Thủy cảm thấy chuyện đơn giản như , nhưng con gái là con gái , con gái gì tin cái đó, giao con gái cho Lưu thị: “Để cuốc, tranh thủ thời gian, kẻo trời tối mất!” Lưu thị vội đón lấy con gái, cũng thắc mắc nữa. Nhược Thủy cầm cuốc bắt đầu đào.
Nhược Huyên hít hà, nàng chỉ về một hướng khác: “Nương, bên ba kích thiên, bên nguyên bảo thảo, chỗ hương ngưu...” Lưu thị: “...” Ba kích thiên thì từng , nhưng hương ngưu là cái gì? Bò hương (Dạ hương ngưu: Cây bạch đầu ông) ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-27.html.]
“Nương, chúng nhổ nguyên bảo thảo và hương ngưu , ba kích thiên lấy rễ thuốc, để dành cha đến cuốc.” Nhược Thủy quan sát xung quanh, thấy dấu vết của thú lớn, hơn nữa nơi con gái chỉ cũng trong tầm mắt và tầm b.ắ.n của . Hắn gật đầu với Lưu thị: “Đi ! Đừng xa quá.”
Lưu thị liền bế Nhược Huyên qua đó. Nguyên bảo thảo và hương ngưu đều dùng cả cây thuốc, Lưu thị hỏi rõ Nhược Huyên cách hái trải một cái bao tải cho Nhược Huyên , còn thì nhổ cỏ. Còn về việc đó là thảo dược, là cỏ, hoặc là ngưu hương gì đó, Lưu thị . Kệ nó ! Cứ nhổ , nếu vô dụng thì mang về phơi khô củi đun.
Nhược Huyên giúp, nàng còn bắt thỏ hoang. Nàng đó thấy cha đều đang bận rộn đào d.ư.ợ.c liệu, liền lén giải phóng một chút linh lực. Vạn vật đều linh, vạn vật đều cần linh. Linh lực nàng giải phóng nàng tu luyện tinh chế, vô cùng tinh khiết, thể thu hút một động vật nhỏ. Vì linh lực của nàng là linh khí cỏ cây, đặc biệt hấp dẫn những động vật ăn cỏ, hơn nữa nơi cách núi sâu khá xa, nàng giải phóng nhiều, nên cũng lo thu hút hổ báo gì đó.
Nhược Huyên đó chờ a chờ, cái đầu nhỏ lắc lư, ngó xung quanh, cuối cùng cũng chờ chút động tĩnh! Một con gà rừng vỗ cánh, lao thẳng về phía Nhược Huyên!
Nhược Thủy thấy tiếng động, giật , vớ ngay một khúc rễ thổ phục linh định ném qua. Lưu thị sợ hãi vội lao tới che chắn cho con, chỉ sợ gà rừng mổ mắt Huyên Bảo! Sau đó hai vợ chồng chỉ thấy bàn tay nhỏ của con gái vỗ một cái, trực tiếp đ.á.n.h ngất con gà rừng đang lao tới ngay mặt đất, bao gồm cả khúc rễ thổ phục linh .
Nhược Thủy: “...” Lưu thị: “...”