Nhược Huyên tắm nắng sớm ấm áp, tu luyện, ngó khắp nơi. Đây là thành trì của Nhân giới ? Quả nhiên náo nhiệt phồn hoa!
Nhược Thủy đẩy xe về phía khu chợ bày bán hàng hóa. “Nương, cái là cái gì thế ạ?” Nhược Huyên chỉ xiên kẹo hồ lô tay một tiểu cô nương ăn mặc xinh và hỏi.
“Đó là đường hồ lô, Huyên Bảo ăn ?” Lưu thị xoa xoa búi tóc của nữ nhi. Huyên Bảo tình trạng đặc biệt, ăn đồ lỏng, từng ăn đường hồ lô.
“Muốn ăn ạ.” Nhược Huyên gật đầu, trông vẻ ngon. Nàng còn ngửi thấy một mùi chua chua ngọt ngọt thoang thoảng, theo bản năng nuốt nước miếng.
Nhược Thủy lập tức : “Lát nữa đổi bạc, cha sẽ mua cho con.”
Một lát , Nhược Huyên ngửi thấy một mùi mạch nha lẫn lộn hương thơm ngọt ngào. Nàng đầu sang, liền thấy một sạp bán tò he đường, giá cắm đủ loại hình thù con vật bằng đường.
“Nương, cái là cái gì?” Nhược Huyên chỉ chỉ. Lưu thị theo: “Đó là tò he đường.” Nhược Thủy: “Huyên Bảo ăn ? Lát nữa cha mua cho con.”
Nhược Huyên thấy một tiểu nữ hài mua một cây hình con bướm, liền gật đầu: “Muốn ăn, hình con thỏ và con dê núi.” “Được!” Nhược Thủy nhận lời ngay. Lưu thị mấp máy môi, nhưng cuối cùng gì.
Hôm nay hồng chắc là bán đắt hàng, đường hồ lô thêm tò he đường tổng cộng cũng chỉ tốn mấy đồng lẻ. Chỗ hồng chắc thể bán một lượng bạc.
Tiếp theo, Nhược Huyên thấy sạp thịt dê nướng, sạp điểm tâm, sạp bánh nướng, sạp bánh bao thịt, sạp mì hoành thánh và cả tửu lầu!
Trong thành nhiều hàng quán đến mức Nhược Thủy thấy Huyên Bảo gọi cha nương là mồ hôi lạnh túa . Tiểu khuê nữ những sạp hàng đó chảy cả nước miếng, vẻ mặt thèm thuồng khiến hận bản thể kiếm nhiều tiền hơn, đem cả thiên hạ dâng đến mặt con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-13.html.]
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Số hồng tuy thể đổi bạc, nhưng trong nhà sắp hết lương thực, mua gạo. Thuốc của đại ca và tam ca cũng mua. Lại còn lúa ngoài ruộng một nửa là vỏ rỗng, vụ thu hoạch năm nay coi như kém, còn tích trữ chút lương thực qua mùa đông. Giờ chớm đông, thời tiết ngày càng lạnh, cũng cần may áo bông mới cho Huyên Bảo. Hắn thể Huyên Bảo ăn gì là mua cái nấy .
Nhược Thủy nỡ từ chối nữ nhi, chỉ thể đẩy xe rẽ con hẻm nhỏ, sang một con phố khác. Phố là nơi ở của những gia đình giàu trong thành, cửa hàng, yên tĩnh và sạch sẽ.
Lưu thị cũng hiểu dụng ý của tướng công, nàng lấy một quả hồng đưa cho Nhược Huyên: “Huyên Bảo đói ? Ăn tạm quả hồng nhé?”
Nhược Huyên định nhận lấy, nhớ điều gì liền lắc đầu: “Không đổi bạc ạ? Ta ăn , để dành đổi bạc.”
Lưu thị thấy dáng vẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn của Huyên Bảo mà lòng chua xót. Nàng xoa đầu Huyên Bảo, dịu dàng : “Không , cho dù bán lấy bạc cũng ưu tiên cho Huyên Bảo ăn chứ.”
Nhược Thủy gật đầu: “Không sai, hồng nhà trồng, ăn thì cứ ăn, ăn bao nhiêu cũng vấn đề gì, ăn hết mới bán.”
Nhược Huyên mới nhận lấy và ăn. Quả hồng mọng nước, ngọt thanh, thực sự quá ngon!
Lúc , một cánh cổng sơn son mở , từ bên trong chạy một tiểu cô nương, theo là một đôi phu thê trẻ ăn mặc sang trọng. Tiểu cô nương thấy Nhược Huyên đang ăn quả, trông vẻ ngon, liền với phụ nhân phía : “Nương, con cũng ăn loại quả đó.”
“Quả dại ven đường, thể mua lung tung, cũng độc .” Phụ nhân liếc xe đẩy một cái tùy ý, biểu cảm bỗng cứng đờ.
Tướng công của phụ nhân sững sờ một chút liền nở nụ nhiệt tình : “Nhược Thủy , biệt lai vô dạng! Huynh đây là...”
“Nhược , biệt lai vô dạng, thành mua đồ vật ?” Dương Kỳ Tương vội vàng chạy , chặn đường Nhược Thủy, giả lả còn hỏi.
Nhược gia lão nhân c.h.ế.t trận sa trường, Nhược Hải cũng điên , còn là Thiên phu trưởng nữa. Nhược gia sa sút, Nhược Thủy thôi học, thậm chí nghèo đến mức săn chép sách để kiếm sống. Làm bạc mua loại hồng ngon thế ? Chắc chắn là thành bán hồng .