PHÚC PHẦN CỦA TA VÀ NÀNG - 9
Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:14:54
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Huynh là khách, Cố Thừa Ngôn chủ.
Chàng uống rượu, nhưng rót rượu cho A Huynh, còn hỏi A Huynh hộ tống hàng qua những nơi nào.
Những gì A Huynh , đều thể tiếp lời, về một nơi còn tỏ vẻ quen thuộc hơn cả A Huynh.
「A Huynh vẫn còn hộ tống hàng ?」 Cố Thừa Ngôn hỏi.
「Vâng. So với săn b.ắ.n thì kiếm nhiều tiền hơn. Chuyến đến Kinh thành, định mang theo một vài món đồ nhỏ về, xem bán .
Nếu việc buôn bán ăn , định thêm vài chuyến nữa. Khi kiếm đủ tiền, sẽ đưa gia đình lên Kinh thành sinh sống.」
Kinh thành rộng lớn, dễ dàng để định cuộc sống.
「Con nhà là tiểu tử nha đầu ?」 Cố Thừa Ngôn hỏi.
「Là một hỗn tiểu tử. Lần đến Kinh thành, nó cứ la hét đòi tìm di di nó.」
Ta A Huynh , trong lòng vui vẻ thương nhớ. Ta cầm đũa công gắp thức ăn cho và Cố Thừa Ngôn.
「Đến Kinh thành cũng . Ta một căn nhà trống ở bên ngoài, thể cho gia đình ở. Nếu con khai tâm học chữ , thể tiến cử đôi chút.」
Tay A Huynh đang nâng chén rượu khẽ run lên.
Rượu đổ bàn.
Huynh vội lấy tay áo lau:
「Muội phu, việc , việc , việc ...」
「Sao ? Ta định vài ngày nữa sẽ sang tên căn nhà đó cho Du Vãn. Huynh là A Huynh của nàng , trưởng ở căn nhà trống của thì ?
Cháu trai của nàng cũng là cháu trai của . Giúp cháu tìm một vị dạy học, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.」
「 nhưng nhưng...」 A Huynh lắp bắp nên lời.
Ta thì hì hì, vội :
「Cảm ơn Tam gia, Tam gia ngài thật !」
Rồi vội gắp thức ăn, múc canh cho .
Ta thề, sẽ chăm sóc thật , ngày nào cũng cầu xin ông trời cho trường thọ trăm tuổi.
Cố Thừa Ngôn :
「Du Vãn cũng ăn , A Huynh tùy ý.」
Lúc A Huynh về, dáng như đang bay.
Huynh nhỏ giọng với :
「Phải sống thật với phu. Đừng chê thể , đối với , đó mới là điều quan trọng.」
Ta gật đầu mạnh mẽ.
Ta nhất định sẽ sống thật với Cố Thừa Ngôn.
Tuyệt đối sẽ phụ lòng .
「A Huynh, chậu hoa đó nuôi . Đợi đến tháng Giêng, tháng Hai năm sẽ nở hoa. Đến lúc đó A Huynh nhất định đưa Nãi nương, Tẩu Tử, Đại Oa đến xem. Nếu nó thật sự là giống quý, chúng sẽ bán nó, đổi lấy tiền, mua bút mực giấy nghiên cho Đại Oa.」
「Được!」
Sau khi A Huynh , nghĩ nên cảm ơn Cố Thừa Ngôn thật về việc , liền hỏi gì cần ?
Ví dụ như mấy chậu hoa cúc sắp tàn trong vườn của , thể giao cho . Ta sẽ chăm sóc, chỉnh sửa, đảm bảo năm sẽ nở hơn năm nay, hoa to hơn.
「Vậy thì phiền Du Vãn .」
「Tam gia đừng khách sáo. Việc nhỏ tính là gì. Tam gia cho một con đường sống mới, là ân huệ trời biển. Còn cho gặp A Huynh, lo lắng cho , cũng gì đó cho Tam gia.」
Ta là cô nương vô lương tâm.
Tất cả những điều dành cho , đều thấy trong mắt, ghi trong lòng.
「Ta cũng , đưa nàng từ Vương gia , đưa đến Cố gia đúng ...」
「Đương nhiên là đúng!」
Ta lập tức cắt ngang sự do dự và buồn bã của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-phan-cua-ta-va-nang/9.html.]
「Ở Vương gia, Tam gia mỗi ngày ăn gì ? Phòng ở và giường ngủ trông như thế nào ? Có mấy nha hầu hạ? Bao nhiêu bộ quần áo mới, bao nhiêu tiền lương tháng ?
「Ta mỗi ngày ăn một món mặn, một món chay, một chén canh. Đôi khi đồ ăn khó nuốt, khi thì cơm thiu, lúc thì canh chua.
Ba gian phòng thì bàn ghế đủ bộ, những dấu vết sửa chữa rõ ràng. Gần đây trời dần lạnh, chăn đắp vẫn là chăn mỏng mùa hè.
May mà lúc về thời tiết còn ấm, chứ thì mùa đông chắc sẽ c.h.ế.t cóng.
「Hai nha , một bà v.ú hầu hạ. Trừ Tứ Nguyệt, ngày thường hầu như thấy bóng dáng họ.
Tiền lương năm lạng nhờ Tứ Nguyệt chạy chạy mấy mới lấy về .
Lấy về năm lạng nhanh chóng lấy một lạng để đ.á.n.h thưởng, nếu thì cơm ăn, nước nóng dùng...
「Trong Đồng Uyển còn vài tỷ nữa, nhưng một ai giao hảo với . Ta chuyện với họ, họ như thấy ma, khúc khích chạy mất.
「Vương Du Hân thì càng khỏi . Xông thẳng phòng , đập phá đồ đạc. Nếu nha bên cạnh nàng giữ , nàng sẽ đ.á.n.h .
「Vương gia bao giờ là nhà của . Người Vương gia cũng là của .
「Vương phu nhân , nữ nhi xuất giá là bát nước hắt , bảo dù chuyện gì chuyện gì cũng đừng về, sợ khắc bà .
「Nếu thật sự khắc cha khắc , chẳng mấy tháng nay họ sớm khắc c.h.ế.t ?
「Nãi nương, A Huynh đều khen . Nói là cô nương nhất. Ta trồng hoa cỏ cũng đặc biệt giỏi. Nãi nương , chỉ tâm thiện, trời đất phù hộ mới thể giao cảm với hoa cỏ cây cối. Ta mới là chổi!
「...」
Ta hít sâu một , xổm mặt Cố Thừa Ngôn, tay đặt đầu gối , ngẩng đầu :
「, ngoài Nãi nương, A Huynh , ai nguyện ý tay giúp đỡ .
「Tứ Nguyệt luôn bảo nhẫn nhịn. Không nhẫn nhịn thì và nàng đều sẽ xong đời.
「Chỉ ngài đưa tay với , kéo khỏi nơi hang sói hổ báo, nhưng còn hơn cả nhà lao như Vương gia.
「Tam gia, ngài đừng tự trách. Ta thể đến bên cạnh ngài, cảm thấy đó là phúc khí mà tu mấy kiếp. Ta vui đến phát điên .
Đêm qua là đêm ngủ thoải mái, yên tâm nhất kể từ khi về Kinh thành. Ta cần lo lắng xem là chổi lôi thiêu chôn nữa.
Ba bữa cơm ăn đến căng bụng, vì quá thịnh soạn, quá ngon!」
Đôi mắt ướt át Cố Thừa Ngôn.
Thật ít khi .
Trừ Vương Du Hân đ.á.n.h lòng bàn tay, thật sự quá đau, kìm .
Bị Vương gia ngấm ngầm gây khó dễ, ức hiếp, cũng .
Ăn uống ngon, cũng , vì vẫn còn cái để ăn.
Tiền lương tháng đầu tiên năm lạng, một tháng thì nữa, cũng , vì sắp thoát khỏi cái lồng giam đó.
Trong tay vẫn còn hai mươi lạng bạc của Nãi nương, A Huynh cho, thể dùng để cứu nguy.
giây phút , .
Đặc biệt là khi bàn tay lớn của Cố Thừa Ngôn đặt lên đầu , nhẹ nhàng vỗ về, như an ủi, như xót thương.
Nước mắt rơi xuống, vội vàng lau .
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
「Khóc gì thế?」
Cố Thừa Ngôn nhịn hỏi.
「Đây là , càng là buồn bã. Đây là nước mắt của niềm vui, là nước mắt của tái sinh!」
Lý lẽ cùn của quả thực là một bộ chỉnh.
Ta vốn ngu ngốc, chỉ là thiếu hiểu , cũng từng thấy thế giới bên ngoài, giam hãm bởi một góc nhà, trói buộc bởi ơn sinh thành mà thôi.
Cố Thừa Ngôn bất đắc dĩ lấy khăn tay đưa cho .
「Đã là vui vẻ, thì đừng rơi nước mắt. Nữ nhii mà cứ cũng .」
Ta lập tức nhận lấy khăn tay lau nước mắt, vô cùng nghiêm túc :
「Ta , sẽ hết phúc khí mất!」