PHÚC PHẦN CỦA TA VÀ NÀNG - 16
Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:29:30
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
「Tam gia, tại chúng tặng tình nghĩa mà tặng bạc?」
「Vàng bạc giá, tình nghĩa vô giá . Ta tặng ba lạng, năm lạng bạc thì tiện đưa . Một trăm, tám chục lạng nghi ngờ hối lộ.
Ta tặng một bức họa của , đối với khác, nó thể giá trị ngàn vàng, nhưng đối với , nó chỉ là một bức tranh mà thôi.」
Nghe vẻ cao thâm quá.
Cố Thừa Ngôn là thanh cao, liêm khiết , thèm những chuyện hối lộ, đê tiện đó.
Sau cũng , việc như .
Lòng rộng rãi , khuất phục , tâm niệm điều thiện .
Ăn xong hỷ yến, chúng ở thị trấn một đêm. Cố Thừa Ngôn sẽ đến một huyện thành thăm đồng học của .
Người đồng học ngày xưa tư giao thiết với . Sau khi thi đỗ công danh, nhận quan chức, Hoàng thượng phái đến huyện thành Huyện lệnh .
Qua lời của , thể sự hoài niệm về quá khứ, và sự quan tâm đến bằng hữu .
「Tam gia.」
「Vâng?」
「Ngài nhất định sẽ khỏe .」
Cố Thừa Ngôn ngẩn , xoa đầu .
「Du Vãn nhà chúng , là cô nương đặc biệt nhất mà từng gặp.」
Ta đặc biệt ở chỗ nào?
Những cô nương như nhiều vô kể.
Chẳng qua là dành cho sự yêu thương, quan tâm , để dần dần trở nên hơn mà thôi.
Bằng hữu của Cố Thừa Ngôn chắc chắn là một quan thanh liêm, bởi vì huyện thành do ông cai quản, ngay từ khi bước chân cảm nhận sự khác biệt.
Bách tính thương nhân qua đều ánh sáng trong mắt, đầy hy vọng tương lai.
Cho đến khi chúng gặp đó.
Đối phương mặc y phục cũ mà rách , đầy vẻ thư sinh . Thấy Cố Thừa Ngôn, ông ngẩn , mắt đỏ hoe gọi:
「Minh Ngọc 」
Cố Thừa Ngôn, tự Minh Ngọc.
Ông , hỏi Cố Thừa Ngôn:
「Đây là ư?」
「Chính là nội tử , Du Vãn. Đây là Hàn đại ca 」
Ta lập tức hành lễ: 「Kính chào Hàn đại ca.」
Hàn Huyện lệnh , vỗ vai Cố Thừa Ngôn:
「Tiểu tử ngươi thật phúc 」
「Đệ , mau mời .」
Hàn Huyện lệnh mời chúng , sai mời phu nhân của ông.
「Ngày xưa gửi cho ngươi hơn mười bức thư mà thấy hồi âm. Nay ngươi chịu ngoài dạo, ngắm bốn phía, cuối cùng cũng thể yên lòng .
「Nam nhi chúng vốn nên nhiệt huyết , thể một chút thất bại đ.á.n.h gục. Đi đây đó, chừng cơ duyên sẽ đến. Trên đời tài lạ nhiều, đại phu giỏi cũng ít.
「Mấy gửi về Kinh thành đây . Ta sai hỏi thăm các huyện thành lân cận. Vừa ngươi đến, sẽ bảo họ mời tất cả đến đây...」
「Hàn .」
Cố Thừa Ngôn nắm tay Hàn Huyện lệnh:
「Đa tạ.」
「Giữa chúng , đa tạ là khách sáo .」
Hàn đại tẩu là một nữ tử sảng khoái, nhanh nhẹn , tiếng lớn, lên vô cùng ấm áp.
「Đệ , đến thì ở vài ngày. Ta sẽ đưa dạo khắp nơi.
「Để họ cũng thể tâm sự với thật .」
Lần đầu tiên thấy Cố Thừa Ngôn chuyện lưu loát . Chàng uống rượu, dùng nước đun sôi thế, cụng ly với Hàn Huyện lệnh hết chén đến chén khác.
Rõ ràng uống rượu, nhưng cảm thấy như đang say.
Lúc về khách viện, xe lăn , Thanh Việt đẩy .
Chàng bỗng nắm lấy tay , nhỏ giọng hỏi:
「Du Vãn, nàng sẽ rời chứ?」
「Đương nhiên là . Tam gia ở , ở đó.」
Ta rời khỏi thì còn thể ?
Trời đất rộng lớn, một vô y vô tựa, thể ?
Chàng là tùy tiện khi chọn lựa.
Mà là thứ đều xếp . Chàng là duy nhất, là tất yếu, là sự tồn tại kiên định lay chuyển.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
「Ta tin Du Vãn.」
「Phải tin chứ.」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-phan-cua-ta-va-nang/16.html.]
Ta chỉ ngờ, Hàn đại tẩu sắp xếp và Cố Thừa Ngôn ở cùng một phòng.
「...」
Ta cũng tiện , và Cố Thừa Ngôn viên phòng, vẫn còn là trẻ con.
Chàng cũng cầm thú .
Cố Thừa Ngôn :
「Giờ mà với Tẩu tử chẳng là thử địa vô ngân tam bách lạng . Tối nay nàng ngủ giường, ngủ ghế sạp .」
「Không . Thân thể ngài , thể lạnh. Ngài ngủ giường, ngủ ghế sạp...」
Chỉ là ghế sạp dễ ngủ chút nào. Cứng ngắc, trở cũng đau, lạnh lẽo, ngủ mãi cũng ấm lên .
「Tam gia.」
「Vâng?」
「Ta thể lên giường ngủ ?」
Cố Thừa Ngôn trong giường im lặng hồi lâu, mới khẽ :
「Nàng qua đây .」
Ta lập tức ôm gối, kéo chăn qua.
Cố Thừa Ngôn hành động bất tiện , tự nhiên thể để ngủ phía trong. Ta tự dọn dẹp giường chiếu xong, chui chăn, vui vẻ với :
「Tam gia, ngài cũng ngủ sớm .」
Rất nhiều năm , nghĩ bản vô tư vô lo lúc , khỏi bật .
Ta vốn tâm hồn rộng rãi .Hôm nay theo Cố Thừa Ngôn, chăm sóc , cưng chiều nên càng vô tư vô lo . Ăn no mặc ấm, vui vẻ và hạnh phúc.
Tự nhiên ngủ nhanh, ngủ ngon.
Chỉ là nửa đêm, cảm thấy bên cạnh ấm áp, ngủ một hồi, lăn sang chăn của Cố Thừa Ngôn.
Chàng đẩy về chăn của .
Ta mơ màng hỏi:
「Tam gia, trời sáng ?」
「Chưa, nàng ngủ tiếp .」
「Ồ.」
Ta tuổi nhỏ, hiểu sự thao thức của Cố Thừa Ngôn.
Lúc tỉnh dậy, bên cạnh còn ai. Ta cũng để tâm. Bảo Tứ Nguyệt lấy nước cho rửa mặt.
Tứ Nguyệt nhỏ giọng hỏi:
「Phu nhân, tối qua ngủ chung giường với Tam gia ?」
「Ừm.」
Tứ Nguyệt kỳ lạ . Ta cũng nàng đang cái gì.
Hàn đại tẩu đưa mua sắm. Ta liền vứt sự kỳ lạ của Tứ Nguyệt khỏi đầu.
Chúng mua sắm. Cố Thừa Ngôn , nhưng Thanh Việt theo.
Theo ý Cố Thừa Ngôn, thể để Hàn tẩu tử tiêu tiền vì , cũng thể tặng bà những thứ quá đắt tiền.
Dưới một trăm lạng bạc là giới hạn.
Thích cái gì, thể mua, nhưng tiêu tiền của chính .
Ta , Hàn Huyện lệnh là quan chức. Chỉ cần và Hàn đại tẩu mua đồ cho nhiều, chừng sẽ cho là hối lộ, nhận hối lộ .
Thật dễ dàng.
Hàn đại tẩu rõ ràng cũng điều .
Lúc chọn đồ, khỏi thở dài.
「Tẩu tử như cũng . Chúng đường đường chính chính . Hàn đại ca sẽ quan ngày càng lớn, càng cao.」
「Mượn lời lành .」
Đối với , ngoài nhất thiết mua đồ.
Có thể ngoài chỗ , xem chỗ , là một điều hạnh phúc.
Mỗi nơi đều phong tục tập quán riêng, ngôn ngữ phong cách khác , cách ăn mặc khác .
Những điều đều hiểu. Hàn đại tẩu nhỏ giọng cho , cần chú ý điều gì? Người dân trong huyện thành kiêng kỵ điều gì?
Dù chúng chỉ ngang qua, cũng nên tôn trọng tín ngưỡng của khác.
Ta nghĩ, đến những nơi xa lạ, sẽ mời một dân địa phương hỏi thăm.
Ta cũng nhòm ngó sự riêng tư của khác. Chỉ là thêm một chút, hiểu thêm một chút, ngày qua ngày khác, năm qua năm khác...
Những điều tai mắt thấy sẽ phong phú thêm nhân sinh duyệt lịch của . Đợi đến khi thể ngoài nữa, chỉ cần dựa những hồi ức cũng đủ .
Nửa đêm, lúc đang nửa tỉnh nửa mê thấy tiếng kìm nén, đau đớn từ bên cạnh gối truyền đến.
Ta chớp mắt dậy.
「Tam gia? Có ngài đau ở ?」