PHÚC PHẦN CỦA TA VÀ NÀNG - 11

Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:15:31
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong sân viện của Cố Thừa Ngôn, một thư phòng. Bút mực giấy nghiên bàn học là do Cố Thừa Ngôn đưa đến kho của Cố phủ, tự tay chọn.

Năm màu bảy sắc, tinh tế và mắt, vô cùng thích.

Ngày mai là ngày chính thức khai tâm học chữ, ngủ sớm hơn bất kỳ ai, nhưng trằn trọc ngủ .

Khó khăn lắm mới ngủ , tỉnh dậy hỏi Tứ Nguyệt: 

「Giờ là mấy giờ ? Trời sáng ?」

Tự nhiên cũng dậy sớm hơn bất kỳ ai.

Mặc quần áo chỉnh tề, ăn sáng xong, đợi trong thư phòng.

Không thể yên, sờ chỗ , chạm chỗ , cầm khăn lau chỗ , lau chỗ .

Lúc Cố Thừa Ngôn thức dậy, lau chùi thư phòng một lượt.

Nghiên mực, chậu rửa bút  đều rửa sạch mấy .

「Tam gia.

「Chúng bắt đầu .」

Chàng lưng , nắm lấy tay , tên giấy Tuyên .

「Du Vãn 

「Đừng rằng tuổi xế chiều muộn, ráng chiều vẫn còn rạng rỡ khắp trời .」

Chàng tên lẽ xuất phát từ câu thơ .

Ta hiểu ý nghĩa, liền giải thích cho , là đừng nửa vời, ngay cả khi về già, cũng thể nên việc.

Rồi nắm tay , thêm mấy câu khác: 

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

「Nữ nhi cũng nên tự tôn tự ái, tự cường bất khuất, phấn đấu tiến lên .

「Du Vãn, đây là kỳ vọng của dành cho nàng. Ta hy vọng nàng thể mấy câu : tự tôn tự ái, tự cường bất khuất, phấn đấu tiến lên.

「Bởi vì thể bầu bạn cùng nàng nhiều năm, cũng thể bảo vệ nàng cả đời. Sau khi còn, nàng tự dựa chính .

「Những thứ để cho nàng, nàng cũng bản lĩnh mới giữ .」

Ta ôm chặt lấy , òa nức nở n.g.ự.c

「Vậy ngài nhất định sống thêm vài năm nữa. Ta chậm chạp, thể học nhanh . Ngài sống thêm vài năm, dạy cho thành tài mới . Ngài chịu trách nhiệm với !」

Lâu thở dài: 「Được.」

Ta cho đóng khung chữ Cố Thừa Ngôn , treo trong phòng, mỗi ngày để tự khích lệ .

Trí nhớ của .

Thuộc Tam Tự Kinh cũng nhanh. Cố Thừa Ngôn giải thích ý nghĩa một , liền hiểu.

Chàng huệ căn , và coi đó là phần thưởng, đưa ngoài chơi.

「Ra ngoài chơi ?」

Mắt mở to, khóe miệng ngoác đến mang tai, thể che giấu niềm vui và sự phấn khích tột độ.

「Đi thu xếp một chuyến. Mang theo vài bộ quần áo để . Chúng sẽ ở vài ngày.」

Không chỉ là chơi, mà là ở vài ngày...

Ta chạy như bay về sân, bảo Tứ Nguyệt mau chóng thu dọn đồ đạc.

Còn mang theo một ít tiền bạc.

Triệu Nãi nương một mặt dặn dò ngoài chạy lung tung, theo Cố Thừa Ngôn, một mặt chỉ huy khác thu dọn đồ đạc, đóng hộp.

Họ bận rộn, cũng nhàn rỗi.

Biết Cố Thừa Ngôn trang viên nhỏ nghỉ ngơi, thể sẽ vẽ tranh.

「Vậy mang theo nhiều màu vẽ một chút.」

Chuyến vài chiếc xe ngựa, cùng với mấy chục nha , bà vú, hộ vệ theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-phan-cua-ta-va-nang/11.html.]

Ta trong xe ngựa rộng rãi, lớn và ấm áp của Cố Thừa Ngôn, hai mắt sáng rực .

「Ra khỏi thành nàng thể kéo rèm lên xem.」 Cố Thừa Ngôn .

「Vâng, .」

Ra khỏi thành, kéo rèm lên. Gió lạnh thổi tới, nhắm mắt , hít mạnh một .

Có một mùi vị khó tả.

Có lẽ là tự do, cũng thể là niềm vui và hạnh phúc.

Ta Cố Thừa Ngôn: 「Cảm ơn Tam gia.」

Cố Thừa Ngôn nhấp một ngụm , hỏi: 「Có cưỡi ngựa ?」

「Ta .」

「Ta dẫn nàng.」

Tiểu đồng Thanh Việt, tùy tùng và củng là hộ vệ của cố thừa ngôn dẫn đến một con bạch mã cao lớn uy dũng, trong mắt ánh lên giọt lệ mà .

Ta nghĩ, Cố Thừa Ngôn ngày xưa chắc chắn là một phong lưu tuấn lãng đến nhường nào. Sau khi xảy chuyện, e là từng cưỡi ngựa nữa. Hôm nay là vì .

Con ngựa gần chỗ xe ngựa đậu. Cố Thừa Ngôn cao, dễ dàng nhảy lên lưng ngựa . 

Có lẽ vì đau, nhíu mày một cái, nhưng nhanh đưa tay về phía với ánh mắt ôn hòa.

「Du Vãn, lên .」

Chàng cưỡi ngựa, dậy nữa. Ta thể mất hứng lúc , càng thể từ chối.

Ta đưa tay , đặt lòng bàn tay . Chàng kéo lên ngựa, phía .

「Oa...」 Ta kinh ngạc kêu lên.

「Tam gia, Tam gia, cao quá.」

Chàng cho ngựa chạy nhẹ nhàng. Ta thấy tiếng thở hắt vì đau.

「Tam gia, đau lắm ?」

「Vẫn chịu .」

Cũng chạy bao xa, liền cho ngựa dừng chậm rãi.

Ta dựa lòng , nắm lấy tay :

 「Tam gia, ngài nhất định sẽ khỏe .」

Nhất định sẽ như .

「Ừm, nhất định sẽ khỏe .」

Cố Thừa Ngôn , cằm cọ nhẹ đỉnh đầu .

Ta đầu ngước , như một đứa ngốc.

Chàng ngẩn một lúc, gọi: 

「Thanh Việt, chuẩn bút mực, Tam gia vẽ tranh.」

「Vâng.」

Chỉ bằng mực đen đơn giản, giấy Tuyên trắng tinh, một con ngựa, một nam nhân cao lớn ôm một cô nương nhỏ nhắn. Cô nương ngước đầu, nam nhân cúi xuống.

Trong mắt hai đều ánh lên nụ . Đó là nụ thuần khiết, trong sáng như thể thấy hy vọng, thấy tương lai.

「Tam gia, đây là ngài và ?」

.」

「Tam gia vẽ thật !」

Sau mới từ miệng Thanh Việt, từ khi xảy chuyện, Cố Thừa Ngôn từng cưỡi ngựa, từng cầm bút, càng đến việc sách vẽ tranh.

Ý chí tiêu trầm trong lòng, điều gì thể lọt mắt.

Chính nồng nhiệt như một ngọn lửa, từng chút một trái tim c.h.ế.t lặng của sống .

 

Loading...