Phúc Hắc Cũng Phải Có Nguyên Tắc - Chương 47
Cập nhật lúc: 2025-11-08 00:16:46
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất kể Giang Dao năn nỉ ỉ ôi thế nào, Diệp Vũ vẫn cho cô bé bất cứ điều gì.
Xã hội tuy , nhưng cô vẫn luôn hy vọng những bên cạnh chỉ cảm nhận mặt của nó, chứ là mặt tối tăm khiến dám đối diện.
Có những góc khuất, cô hy vọng của vĩnh viễn bao giờ gặp, vĩnh viễn, vĩnh viễn…
Ngày hôm , Diệp Vũ mỉm tiễn em trai Diệp Kiếm đang tung tăng và cô em họ Giang Dao về quê.
Một cô đỡ eo, chậm rãi dạo trở về dọc theo con đường trong đại viện, coi như là vận động hít thở khí trong lành. Tháng càng lớn, cô càng nặng nề, cô cảm nhận rõ ràng áp lực đang tăng lên. Nhất định tăng cường rèn luyện thể lực, thể để xảy sự cố lúc sinh con .
Thế hệ đều sinh thường là nhất cho hệ miễn dịch của đứa trẻ, bất đắc dĩ lắm cô mới sinh mổ.
Cùng là một vết d.a.o bụng, nhưng sinh mổ thì nhẹ nhàng lúc đó, mà đó liệt giường cả tháng trời, nghĩ thôi thấy thống khổ.
Khi thấy tới đối diện, Diệp Vũ ngạc nhiên một chút. "Cô em gái Quỳnh Dao" dạo ru rú trong nhà, im lặng tiếng đến mức khác thường, khiến cô xảy chuyện cũng khó.
Lý Mẫn Tú thấy Diệp Vũ, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn, gào lên gần như cuồng loạn: “Tại ? Tại cô cứu ?”
Bà Lý tản bộ cùng cháu gái vội vàng đưa tay ôm lấy đứa cháu đang kích động, cố gắng trấn an cô bé đang đột nhiên mất kiểm soát.
Diệp Vũ thực sự thấy khó hiểu. Cô dừng bước, một tay đỡ eo, một tay sờ sờ khăn quàng cổ: “Cứu cô? Cô xảy chuyện gì?”
Bà Lý vội vã che miệng cháu gái, đáng tiếc là thất bại.
Lý Mẫn Tú gân cổ lên : “Cô rõ ràng cũng ở quán bar đó, nếu cô ở đó, tại để khác dẫn ?”
Diệp Vũ nhạo một tiếng: “Em gái, với cô lắm ? Vả , quán bar là nơi công cộng, cô thì dĩ nhiên cũng . Cô cũng là trưởng thành , khả năng tự chịu trách nhiệm cho hành vi của . Chuyện của cô, là ngoài, nhúng tay ? Huống hồ, hôm đó về khá sớm. Mà , cô cầu cứu ?” Lúc đó chẳng cô uống đang "high" lắm , nếu thật sự kéo cô , cô nổi điên tại chỗ mới lạ.
“ cô sai , cô nhúng tay, tại ?”
“Thế cũng nhắc cô đừng đến mấy chỗ đó uống say, cô vẻ cũng mà. Một thể cô ngây thơ, thứ hai chính là ngu ngốc. chắc cô bao nhiêu , nên cũng cô rốt cuộc ngu ngốc đến cấp bậc nào. Em gái , Trung Quốc câu ' lời khuyên, cơm ăn no', khuyên khác cũng xem ơn . Cái kiểu 'lấy mặt nóng úp m.ô.n.g lạnh', thật sự thích .”
“Tóm là cô ! Nếu hôm đó cô về sớm, nếu cô dẫn , nhất định sẽ xảy chuyện như ! Đều tại cô, đều tại cô…”
là đồ kỳ quặc một hai!
Diệp Vũ dứt khoát chống cả hai tay lên eo, dùng ánh mắt như sinh vật quý hiếm mà "cô em Quỳnh Dao". “Logic tư duy của cô cũng thần kỳ thật đấy. Chẳng lẽ chỉ vì với cô uống rượu ở cùng một quán bar mà bắt buộc chịu trách nhiệm cho bất cứ chuyện gì xảy với cô ở đó ? Trên đời còn thiên lý ?”
Lý Mẫn Tú nước mắt giàn giụa: “Đều tại cô! Nếu tại cô, bắt nạt! Đều tại cô…”
Bà Lý sốt ruột hổ, kéo chặt cháu gái cho cô nhào về phía Diệp Vũ, ngăn cô thêm những nội tình thể để ai . Cả trông vô cùng chật vật.
“Chỉ kẻ yếu đuối mới đẩy hết trách nhiệm cho khác. Em gái, chị đây cuối cùng dạy cho cô một bài học nữa: 'Người tự rước nhục thì khác mới nh.ụ.c m.ạ '. Sau ráng mà sách cho , sách . Cứ tàn phế thế , cuộc đời cô sẽ chẳng còn màu sắc gì .” Nói xong, Diệp Vũ dây dưa với cô gái não tàn nữa, đỡ eo định rời .
“Chị Diệp, thủ trưởng thấy chị lâu về, bảo em xem thử.” Tiểu Trương chạy chậm tới, thấy tình hình mắt, trong lòng âm thầm cảnh giác.
“Không gì, chuyện vài câu thôi, chúng về .” Diệp Vũ thật sự là liếc mắt thêm một cái cũng "bông hoa sen trắng" nữa. Cô đến giờ vẫn hiểu chịu trách nhiệm cho cuộc đời chính là bản cô . Đẩy hết lầm cho khác thì đổi gì chứ? Chẳng đổi gì cả.
Bà Lý kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiểu Trương trơ mắt Lý Mẫn Tú c.ắ.n bà nội một cái, đó hung hăng lao về phía Diệp Vũ đang mang bụng lớn. Cậu còn cách Diệp Vũ bảy tám bước chân, mà Diệp Vũ đang ngang qua hai bà cháu nhà họ Lý, kịp phòng !
Cảnh tượng đó rốt cuộc xảy như thế nào, tất cả những thấy đều vô cùng kinh hạc.
Họ chỉ thấy một tiếng "rắc" của xương gãy. Lý Mẫn Tú còn kịp kêu lên ngất lịm , còn đại t.h.a.i p.h.ụ Diệp Vũ thì đang đè lưng cô , tay chống khuỷu tay lên lưng đối phương điểm tựa để định bộ cơ thể.
“Chị Diệp!” Tiểu Trương hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ .
“Tiểu Tú!” Bà Lý kinh hãi, mặt mày tái mét vì sợ hãi.
“Để vững .” Diệp Vũ hít sâu hai , đó mới chậm rãi dậy sự trợ giúp của Tiểu Trương, mắt lạnh bà Lý đang kêu trời kêu đất.
“Chị Diệp, chị chứ? Bụng chứ?” Tiểu Trương sợ hết hồn. Cô gái nhà họ Lý đúng là đồ điên, chị Diệp đang m.a.n.g t.h.a.i nặng nề như mà cũng dám lao tới, đúng là tìm đường ch·ết.
Xa xa hai chiến sĩ cảnh vệ chạy tới.
“Chị Diệp, chị chứ?” Các chiến sĩ trẻ tuổi đều tỏ lo lắng cho cái bụng lớn của Diệp Vũ.
“Không . Thân nặng nề quá, đủ linh hoạt, nếu cũng chẳng để cô Lý đệm lưng .”
Mấy chiến sĩ nghĩ thầm: Chị Diệp đúng là ngầu thật. Ai mắt đều thấy rõ chuyện gì xảy . Hôm nay nếu đổi là một t.h.a.i p.h.ụ khác, cái bụng sẽ nữa. Bị cô đè lên lưng là nhẹ. Cho dù là cháu gái thủ trưởng cũng thể ngang ngược vô lý như . quân tẩu mà thể bắt nạt như thế ? Đặc biệt là ngay mắt họ, ngay trong đại viện quân khu, ngay địa bàn của quân nhân!
Diệp Vũ thật sự kiểu "một điều nhịn là chín điều lành". Vừa , khuỷu tay cô dùng sức, đảm bảo cho "bông hoa sen trắng" bán tàn. Kẻ nào dám ý định hại bảo bối trong bụng cô, tuyệt đối thể nương tay. Nếu vì quá nặng, chút động tác tiện, cô trực tiếp khiến cô thể tự lo liệu sinh hoạt . Mà bản cô, cùng lắm cũng chỉ tính là phòng vệ chính đáng, vô ý gây thương tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/chuong-47.html.]
Thai phụ cũng thể hung tàn!
Lý Mẫn Tú cuối cùng đưa bệnh viện – Gãy xương sống!
Quân y trong đại viện lúc đó Diệp Vũ bằng ánh mắt kinh hãi. Quả nhiên là " quân tẩu bá vương" . Đứa nhỏ nhà họ Lý mắt đến mức nào mới dám gây sự với cô?
Biết con dâu trải qua một phen nguy hiểm như , ba Tiêu và Tiêu " bình tĩnh" nổi, vội vội vàng vàng bay từ XX sang đây. Lúc , họ cũng chẳng quan tâm chuyện đột ngột về nhà cha và nhạc phụ vui nữa. Con dâu và mấy đứa cháu nhỏ trong bụng cô mới là quan trọng nhất.
“Ba, bác Lý giáo d.ụ.c cháu gái kiểu gì ? Đứa bé đó chuyện gì độc ác cũng . Nếu tiểu Vũ mệnh hệ gì, xem con tha cho nhà họ Lý !”
Ông nội Tiêu sa sầm mặt, gật đầu: “Bình thường thì cũng thôi, …” Quả thật là thể nhịn nữa. Cho dù con bé nhà họ Lý gặp chuyện , cũng nên trả thù lên Diệp Vũ ă. Là nó tự đến quán bar sa đọa, để cơ hội lợi dụng. Chỉ vì hôm đó tình cờ gặp ở quán bar mà trút hết lên đầu khác, đúng là hết chỗ lý.
Lần , nhà họ Lý vất vả lắm mới ém nhẹm chuyện xuống. Lần , nó gây sự vô cớ. Đứa bé hư hỏng đều là do nuông chiều mà , tuyệt đối thể dung túng nữa. Cũng lấy đó gương, con cháu nhà họ Tiêu nhất định thể nuôi dạy thành cái dạng như nhà họ Lý. là gia môn bất hạnh.
Lúc , Tiêu mới đột nhiên ý thức , đây là đầu tiên bà đối mặt với cha mấy chục năm rời nhà. Tâm trạng nhất thời chút khó tả.
Ông nội Tiêu chỉ nhàn nhạt cô con gái lâu mới về nhà, một câu: “Đi đường cũng mệt , nghỉ ngơi .”
“Ba…” Giọng Tiêu nghẹn ngào.
“Ba…” Ba Tiêu lúng túng áy náy. Dù năm đó cũng là ông "bắt cóc" mất cô con gái rượu của , nhiều năm như về thăm hỏi, bất kể lý do gì thì cũng là đúng.
Diệp Vũ lén lút nấp bức tường ở khúc cua lầu trộm. Mấy cảnh đoàn tụ "cẩu huyết" sến sẩm kiểu Quỳnh Dao thế chắc chắn xuất hiện. Không ông ngoại sẽ tát cho con rể một cái, là tung một cước đây?
Cô thầm nghĩ: Rất "hít drama".
“Bao nhiêu năm qua , chẳng lẽ hai đứa nhất định đợi ông già cúi đầu thì mới chịu về ? Từng tuổi mà đầu óc để hết ?”
Thư Sách
Mẹ Tiêu vội vàng níu lấy cánh tay cha , nũng nịu như con gái nhỏ: “Ba, con sai .”
Ông nội Tiêu bật , đưa tay vỗ vỗ vai con gái: “Chuyện năm đó ba giận thật, nhưng chuyện cũng qua lâu như , giận đến mấy cũng nguôi . Con tưởng ba là hổ thật đấy ?”
“Con chẳng sợ ba xuống nước , đuổi con còn gì.”
Ông nội Tiêu nghĩ tính khí của hồi trẻ, sảng khoái. Khả năng đó đúng là cao, gần như là trăm phần trăm.
“Được , tiểu Vũ , đừng ở đó lén nữa, còn mau xuống chào ba con .”
Diệp Vũ ló đầu khỏi góc tường, hì hì: “Ba, , hai tới .” Gừng càng già càng cay. Giây phút ấm áp cảm động thế mà ông ngoại vẫn phát hiện cô đang trộm.
Mẹ Tiêu thấy cô con dâu đang trò như con nít, đột nhiên cũng vui vẻ hẳn lên, chỉ cô : “Hóa con trốn đó 'xem kịch' ?”
Diệp Vũ sờ sờ mũi, bước khỏi góc tường, đỡ eo, bám tay vịn cầu thang xuống, : “Con dám quấy rầy khoảnh khắc đoàn tụ cha con cảm động của ba và ông ngoại. 'Thái hậu' nhà con , con xuất hiện thường là để phá hỏng khí.”
Mẹ Tiêu gật đầu: “Mẹ con đúng là 'một nhát thấy máu'.” Cô xuất hiện chẳng là phá hỏng khí ? Bầu khí vốn đang bi thương lập tức hòa tan.
“Mẹ…” Diệp Vũ bộ ngượng ngùng.
“Đã bệnh viện kiểm tra ?” Mẹ Tiêu vẫn chút lo lắng.
Diệp Vũ lập tức bảo đảm: “Kiểm tra , kiểm tra ạ. Bác sĩ đảm bảo các bé đều khỏe mạnh, hoạt bát,” Dừng một chút, sắc mặt cô khổ sở, “Chỉ là khuỷu tay con vẫn còn đau.”
Ông ngoại Tiêu hừ một tiếng, với con gái và con rể đang vẻ mặt hoang mang: “Nó 'xử' con bé nhà họ Lý gãy cả xương sống đấy.”
Ba Tiêu, Tiêu: Ngộ !
Dám tay với con dâu của họ , đáng đời!
Về , Diệp Vũ kể chuyện cho vị trung tá nào đó ở đơn vị như một chuyện vặt vãnh trong nhà.
Vị đại đội trưởng, chút ít về sự kiện ở câu lạc bộ năm , lúc đó dùng vẻ mặt cao thâm khó đoán với Tiêu Triệt: “Cậu nghĩ đây thật sự là t.a.i n.ạ.n ngoài ý ?”
“Đây là cố ý! Mẹ kiếp, vợ m.a.n.g t.h.a.i gần bảy tháng , lỡ như mệnh hệ gì thì đó là chuyện liên quan đến tính mạng con ! quân tẩu mà để bắt nạt như ?”
Đại đội trưởng nhịn vỗ cho cấp một cái: “Ý là, nghĩ cái vụ gãy xương sống đó thật sự là trùng hợp ?”
“Không trùng hợp chẳng lẽ là vợ cố ý ? Lúc đó cô lo bảo vệ bụng còn kịp.”
“Đừng hễ nhắc đến vợ là mất bình tĩnh. Vợ chính là tay giải quyết mấy tên côn đồ vũ trang, trong đó hai kẻ là đặc chủng giải ngũ đấy.”
Tiêu Triệt bình tĩnh , đó c.h.é.m đinh chặt sắt : “Đó là t.a.i n.ạ.n ngoài ý .”
Đại đội trưởng , xua xua tay: “Thôi , cũng là 'tai nạn ngoài ý '. mà, cú gãy xương ' nghề' đấy.” Cái còn khó hơn cả gãy xương dập nát, mà còn nguy hiểm hơn.
“Đối với bất kỳ kẻ thù nào dám khiêu khích, nhất định đáp trả thật đanh thép. Đó là nguyên tắc của quân đội chúng .”
Đại đội trưởng gật đầu: “Nói .”