Phúc Hắc Cũng Phải Có Nguyên Tắc - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-11-07 00:21:41
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Chị, lấy chìa khóa xe đây!” Điện thoại kết nối, giọng oang oang như thổ phỉ của Diệp Kiếm truyền từ đầu tai Diệp Vũ.

“Làm gì?”

“Nghỉ đông , tụi em về nhà.”

“Thì liên quan gì đến chị?” Chà, để ý thời gian sắp hết một năm nữa . Quả nhiên là sắp đến Tết Âm Lịch, cuộc sống của cô đúng là mơ hồ quá.

“Chị, chị ruột ơi, vé tàu xe Tết khó mua lắm. Chị nỡ lòng nào tụi em chen chúc như nêm cối chuyến tàu xe Tết ?”

“Không chở lạ lung tung. Có khi xuất phát điểm là , nhưng lúc xảy chuyện sẽ thành ơn mắc oán, hiểu ?”

“Hiểu, quá hiểu luôn! Chị, chị yên tâm, chị giáo d.ụ.c từ nhỏ đến lớn, giác ngộ của em trai chuẩn khỏi , chị cứ yên tâm.”

“Vậy thì qua đây lái xe .”

“Chị, chuẩn tiền xăng nha.”

“Đánh cho bây giờ.”

“Có đ.á.n.h cũng chuẩn tiền.” Diệp Kiếm chơi bài cùn.

“Được , đón cả Dao Dao qua đây luôn , tối nay ở đây một đêm, mai hẵng lên cao tốc.” Diệp Vũ lười đôi co với em trai, thẳng kết luận.

“Ha ha, đại viện ơi, tới đây!”

“Đánh thật đấy.”

“Em chịu đòn nên em mới tới nè.” Diệp Kiếm vô cùng đắc ý.

Diệp Vũ cúp điện thoại, xuống lầu thưa với ông nội Tiêu.

“Ông ngoại, em trai con nghỉ đông, bọn nó lái xe của con về nhà. Con bảo chúng nó ở đây một đêm, mai hẵng lên đường.”

“Được chứ. Bảo Tiểu Trương mua thêm ít đồ ăn, ở thêm vài ngày cũng , miễn đừng lỡ mất Tết ở nhà là .”

“Thôi ông ơi, thằng nhóc Diệp Kiếm đó quậy lắm, lắm trò.”

Ông nội Tiêu cũng : “Thằng bé đó tệ, là đứa thẳng tính.”

“Ông đừng khen nó mặt, nếu cái đuôi nó vểnh lên tận trời mất.”

“Năm nay con về nhà ăn Tết , cũng Tết Tiểu Triệt về .”

“Không về là bình thường, về thì xem như là bất ngờ lớn.” Diệp Vũ quen , “ mà, ông , nếu ba con qua đây ăn Tết cùng, ông…” Sẽ đuổi thẳng khỏi cửa đấy chứ?

Ông nội Tiêu sững , một lúc lâu mới thở dài: “Bao nhiêu năm qua , chúng nó cũng về .”

“Năm nay khác ? "Quốc bảo" là con đang ở đây, họ phá lệ. Ông , chắc ông còn giận họ nữa chứ?”

Vẻ mặt ông nội Tiêu chút đượm buồn: “Con của Tiểu Triệt và con cũng sắp đời , cũng bảo thủ. Bao nhiêu năm như , giận thì cũng giận đủ .”

, chuyện đôi khi thật nút thắt rắc rối nào, cố tình là do con tự nghĩ nó phức tạp lên, kết quả là thứ sai lệch, méo mó đến mức thể nữa.

Có những vết rạn thể hàn gắn, thì nên hàn gắn khi còn thể. Cuộc đời quá nhiều tiếc nuối, bớt chút nào chút đó.

Diệp Vũ với ông nội Tiêu: “Vậy chúng nhé. Lúc ba con qua, ông sưng sỉa mặt mày đấy, cả nhà chúng sẽ cùng đón một cái Tết thật náo nhiệt.”

“Được, lời cháu dâu ngoại của .”

“Đây mới là phong thái của lão thủ trưởng.”

“Nói là nếu đồng ý thì phong độ ?”

“Con , hi hi.”

“Có con tính toán từ lâu ?” Ông nội Tiêu đột nhiên nghi ngờ lý do cô chịu ngoan ngoãn ở lì trong đại viện dưỡng thai.

“Ai da, ông , quá trình quan trọng, quan trọng là kết quả, là kết quả.”

Ông ngoại Tiêu . , kết quả là quan trọng nhất. Con nhóc để câu dọn đường từ lâu, cốt là để "một phát trúng đích".

“Con đừng lăn bếp, cái bụng của con bây giờ chuyện đùa .” Cái bụng tròn vo đó trông đến là lo, lúc nào cũng cảm giác cô sắp sinh đến nơi.

Diệp Vũ vội vàng thanh minh: “Con định bếp, con chỉ tìm quả dưa chuột để gặm thôi.”

“Tiểu Trương, dưa chuột.” Ông ngoại Tiêu trực tiếp lệnh.

“Vâng, thưa thủ trưởng.” Tiểu Trương lập tức chấp hành mệnh lệnh.

“…” Diệp Vũ chớp mắt, một nữa biện bạch: “Thai phụ cần vận động , con vẫn mà.”

Đáng tiếc, lời biện bạch một nữa phớt lờ.

Thai phụ thì tự giác của thai phụ. Mà Diệp Vũ, một t.h.a.i p.h.ụ nguy cơ cao, nay bao giờ cái gọi là giác ngộ cao độ đó. Mấy hôm , cô còn chạy đến đại đội cảnh vệ, cùng tháo lắp s.ú.n.g chơi, tốc độ đó… theo kịp trình độ chuyên nghiệp.

Cô khiến cho mấy chiến sĩ mới chuyển đến đại đội cảnh vệ kêu oai oái, về liền liều mạng rèn luyện, nghiêm khắc yêu cầu bản . Đến một t.h.a.i p.h.ụ cũng bằng, bọn họ còn mặt mũi nào bảo vệ thủ trưởng?

Lãnh đạo bộ tư lệnh cảnh vệ đối với việc bày tỏ: Có chênh lệch mới thể phấn đấu vươn lên, ! Gần đây, tố chất quân sự cá nhân của các chiến sĩ cử đến đại viện tăng lên nhanh. Đại đội cảnh vệ luân phiên đổi đơn vị đồn trú tương đối thường xuyên, hiệu quả rõ rệt thua gì tổ chức một cuộc thi đua lớn trong quân khu.

Bây giờ ở bộ tư lệnh cảnh vệ, ai mà ở cái đại viện nọ một  quân tẩu cấp bậc "nữ bá vương". Anh bảo vệ cô ? Anh chắc là bảo vệ ngược chứ?

Một t.h.a.i p.h.ụ một chân đá bay cô gái yếu đuối như hoa như ngọc văng xa mấy mét, đập cây lớn, hộc cả m.á.u tươi?

Nghe , tháng , vị  quântẩu" bá vương" ngoài dạo phố mua sắm, tình cờ gặp một tên cướp mắt, giật túi xách của  chị bỏ chạy.

Chị  liền giật điện thoại tay qua đường, "vèo" một tiếng phi thẳng tên cướp. Sau đó, tên cướp ngã lăn đường tại chỗ, chị vợ quân nhân hung bạo đạp cho một cái để xả giận. Tên cướp bệnh viện chẩn đoán gãy hai cái xương sườn, hiện vẫn đang điều trị trong bệnh viện của nhà giam.

Một t.h.a.i p.h.ụ mà mạnh mẽ đến thế! Người vợ quân nhân như thật sự khiến cho các chiến sĩ quân đội khiếp vía!

“Đi cũng thể dùng việc bắt cướp để vận động. Đó là vận động , đó là vận động nguy hiểm.” Lão thủ trưởng một nữa dõng dạc.

“Đó là tình cờ mà ông .” Bị giật đồ, đó là phản ứng bản năng của cô, cô chủ quan .

“Tình cờ cũng . Con luôn nhớ kỹ con bây giờ là thai phụ, là đối tượng cần bảo hộ.” Con ở trong đại viện "dìm hàng" đám chiến sĩ ở đại đội cảnh vệ thì cũng thôi , con chạy ngoài xã hội dọa dẫm mấy phần tử bất lương gì, ảnh hưởng chút nào.

“Được bảo hộ cũng mức độ chứ. Trong phạm vi năng lực của con thì thật sự cần phiền phức như .”

“Con đả kích lòng tự ái của Tiểu Trương, nó cảm thấy đất dụng võ.”

“Không tố chất quân sự của lính cần vụ đều cao ?”

Tiểu Trương lập tức như trúng tên, thầm nghĩ: Chị Diệp ơi, cho dù sự thật là , chị cũng đừng thẳng thế chứ, mất mặt lắm.

“Con còn đả kích luôn cả sự tự tin của đám  chiến sĩ ở đại đội cảnh vệ.”

“Làm gì nghiêm trọng như ông . Thỉnh thoảng con chỉ giao lưu giải trí với họ một chút thôi mà.” Diệp Vũ cảm thấy ông ngoại Tiêu "chụp mũ" nặng quá, cô thấy áp lực ghê.

“Con cận thị đúng ?” Ông ngoại Tiêu đột nhiên hỏi một câu liên quan.

“Vâng ạ.” Diệp Vũ chỉ gọng kính mũi: “Đây là bằng chứng nè.”

“Vậy mà con dùng mắt thường vẫn b.ắ.n trúng mười điểm bia di động ?”

“Con dùng mắt .”

Ông ngoại Tiêu sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/chuong-46.html.]

“Dùng tâm, dùng cảm giác. Đến một trình độ nào đó, tâm và tay hợp nhất, đôi mắt ngược chỉ là vật trang trí.” Diệp Vũ với vẻ thản nhiên.

Ông ngoại Tiêu mà ngây ngẩn.

Cảnh vệ viên Tiểu Trần mắt trợn tròn.

Nhân viên cần vụ Tiểu Trương như thiên thư.

“Sau , mấy lời thật lòng như con ít thôi.” Ông ngoại Tiêu dứt khoát đưa kết luận.

“Ông hỏi con mới chứ, khác con .”

Ông nội Tiêu mỉm : “Như .”

, cô cũng thấy khá .

Lúc Diệp Kiếm và Giang Dao qua, Diệp Vũ đang cùng ông ngoại Tiêu đ.á.n.h cờ tướng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Chị, em tới !”

Kết quả, tiếng gọi nhiệt tình phơi phới của Tiểu Kiếm nhà họ Diệp tay Diệp Vũ run lên, suýt nữa thì đặt nhầm quân cờ. Cô khỏi đầu lườm : “Giữ yên lặng hiểu ?”

Diệp Kiếm hì hì: “Chị, chị chơi cờ thua đừng giận cá c.h.é.m thớt chứ, như khoa học.”

“Em ?”

“Thai phụ cảm xúc định mà, dân cả nước đều .”

Vãi!

“Chị, chị, cái bụng của chị trông đáng sợ quá.” Giang Dao với bộ dạng như thấy bao giờ, vòng quanh chị họ .

“Biết chuyện hả? Sao đáng sợ?”

“To quá .”

“Hàng bên trong nhiều thì ngoại hình tự nhiên nó lớn.”

“Hàng nhiều?” Giang Dao vẻ mặt kinh hỉ: “Song thai ? Là long phụng ?”

Diệp Vũ đưa tay xoa đầu em họ, vẻ mặt thiết : “Em gái, em thể đoán bạo hơn một chút nữa.” Chuyện cô m.a.n.g t.h.a.i tư vẫn luôn với bọn họ, lúc lôi dọa họ là thích hợp nhất.

Làm chị cả, phận đôi khi cũng "oai" phết.

Giang Dao kinh ngạc: “Tam thai?”

Diệp Vũ mỉm .

Giang Dao lùi một bước, vẻ mặt thể tin nổi: “Là tam thai thật ?”

Diệp Kiếm thẳng tay vỗ một cái đầu cô em gái não nhỏ, xa : “Em chị cả kìa, mà chị thừa nhận, chứng tỏ em đoán vẫn chuẩn.” Sau đó đầu, với chị họ : “Chị, là thai tư ? Mặc dù khả năng mong manh.”

“Chúc mừng em đoán đúng , nhưng thưởng.” Diệp Vũ mấy thiện đá một cái.

Thư Sách

Diệp Kiếm nhảy cẫng lên: “Thật á? Thai tư! Vậy chẳng lâu nữa em sẽ thấy bốn củ cải nhỏ ?”

Giang Dao hoan hô: “Chị, chị vĩ đại quá! Đến lúc đó dắt bốn tiểu vệ sĩ cửa, đúng là oai cỡ nào cũng .”

“Chị của em là trải sự đời như ?” Diệp Vũ hừ hừ.

“Chị, chị đừng giả vờ thanh cao. Chị dám lưng một dàn nhóc xếp hàng mà oai ?”

“Oai.”

“Thế mới chứ,” Giang Dao ôm cánh tay chị họ lắc lắc, “Là con trai con gái?”

“Để gì?”

“Người tương lai đội ngũ chúng mở rộng .”

Diệp Vũ nghiêm mặt : “Đây thuộc về tối mật quân sự, thể tiết lộ ngoài.”

“Chị, chị kẹt xỉn thật.” Diệp Kiếm gào lên.

Diệp Vũ lập tức đáp trả: “Chiều nay tự mà mua vé xe. Chị kẹt xỉn ?” Một chiếc xe Audi mấy chục vạn cũng cho cái thằng sinh viên còn học như lái , mà dám cô kẹt xỉn?

“Chị, chị ruột ơi, đừng mà. Em trai sai , em tội. Vé tàu xe Tết một vé còn khó cầu, chị nỡ lòng nào để em vác chăn chiếu xếp hàng mua vé ?”

“Đây chẳng là cho em cơ hội hòa cuộc "đại di dân" cùng nhân dân cả nước ? Em dám em mua vé từ âm mưu từ lâu ?” Mọi khi nghỉ đông, chẳng bay về ?

Diệp Kiếm lập tức cúi đầu nhận tội, xin khoan hồng.

Diệp Vũ cũng thuận miệng "giơ cao đ.á.n.h khẽ" cho qua.

Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi xong, ông nội Tiêu liền dẫn em trai nhà họ Diệp đang hưng phấn kích động "sờ súng". E là các chiến sĩ đại đội cảnh vệ sắp chịu một trận "tẩy lễ" nữa .

Giang Dao ở nhà với chị họ.

Diệp Vũ ôm một tập tản văn say sưa.

Giang Dao ở bên cạnh suy tới nghĩ lui hồi lâu, cuối cùng tính tò mò chiến thắng tất cả: “Chị, em bạn học , cách đây lâu ở khu phố bar xảy chuyện lớn.”

“Tin vỉa hè nhiều thật đấy.” Diệp Vũ d.a.o động.

“Chị học sinh bây giờ , bar suốt như chợ .”

“Quán net thành quán bar từ khi nào thế?”

“Chẳng như ?”

em là hạ thấp thú vui của đông đảo học sinh . Quán bar là nơi sa đọa bao.”

“Chị, chị thỏa mãn trí tò mò của em một chút mà. Em sắp trí tò mò hành hạ ch·ết . Cô xảy chuyện gì ?”

Diệp Vũ ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, liếc cô em, lười nhác : “Sao chị cứ thấy em vẻ ý , còn mong nỗi đau của khác thế nhỉ?”

“Với loại đó, nỗi đau của họ một chút thì ạ?”

“Thế cũng nên biểu hiện rõ ràng như . "Cười thầm" hiểu ?”

Giang Dao lập tức tiếp thu, đổi vẻ mặt ngay: “Như vầy ? Em nghiêm túc, nghiêm túc . Chị mau đáp án .”

Diệp Vũ lập tức chuyển sang giọng điệu nghiên cứu học thuật: “Em gái, em tin một câu: Thiện ác hữu báo, thiên đạo luân hồi. Không tin ngẩng đầu xem, ông trời tha cho ai bao giờ?” Không , cô câu liền nghĩ đến cái mặt dài như bơm của ai đó. Lát nữa tìm ảnh soái ca nào đó ngắm để rửa mắt mới . Thai giáo thật , tuyệt đối thể để ảnh hưởng .

Giang Dao nhảy bật dậy khỏi mép giường, vòng vòng trong phòng, xoa tay vẻ phấn khích, nghiến răng căm hận: “Đáng đời! Dám ác độc, đáng kết cục như ! là ông trời mắt.”

“Lại bình tĩnh .”

“Chị cũng bình tĩnh thật đấy.”

Diệp Vũ liếc cô em một cái, thầm nghĩ: Chị thể bình tĩnh ? Tối hôm đó chị lường kết cục của cô . dựa quan điểm thiện ác đơn thuần, chị cùng bạn rời từ sớm, về nhà tắm rửa ngủ.

Mắt thấy, tâm phiền. Không thấy thì cũng cần "thấy việc nghĩa hăng hái tay". Điều là cần thiết!

Còn về vấn đề một t.h.a.i p.h.ụ bụng to mà đến nơi như quán bar rốt cuộc , thì thể lý với như Diệp Vũ , bởi vì lý lẽ của cô vĩnh viễn còn nhiều hơn của bạn.

Diệp Vũ cảm thấy, dính đám bạn , cô cũng thấy thể .

Mệt cho bọn họ cả ngày cứ treo câu "ủng hộ quân đội, yêu quý quân nhân" ngoài miệng, lúc bar cũng quên kéo cả vợ quân nhân cùng.

 

Loading...