Phúc Bảo Có Không Gian: Xuyên Năm Đói Kém, Thịt Cá Đầy Kho - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-11-26 08:45:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy chủ t.ử nhà quan tâm, Tiểu Hôi vui vẻ mấy vòng đất.

ngậm chiếc đùi gà Uyển Bảo,

"Chủ tử, xem cố ý mang về cho đây."

Uyển Bảo khỏi lùi một bước,

"Tiểu Hôi , chủ t.ử cảm ơn hảo ý của ngươi, tuy nhiên cái đùi gà ăn , ngươi vất vả nửa ngày chủ t.ử tặng cho ngươi ăn đó.

Ngươi ăn nhiều hảo hảo bồi dưỡng đám tiểu chuột của ngươi, chừng chủ t.ử vạn nhất gặp rắc rối, còn trông cậy ngươi dẫn đám tiểu chuột của ngươi đến cứu đó"

Uyển Bảo còn , đội quân chuột giúp nàng ít việc, còn thật sự cứu nàng trong những lúc nguy cấp

Mặc dù nhà họ Nhan và nhà họ Lưu hòa thuận, nhưng khi nhà họ Lưu cháy, Nhan Phúc Minh vẫn là đầu tiên chút do dự vác xô nước cứu hỏa.

Tuy trời hanh khô, vị trí đặt bàn thờ cúng cũng còn cách nhà chính một , nên nhà chính hư hại.

nhà bếp thì may mắn như , lửa lan trực tiếp đến nhà bếp, khi lửa dập tắt thì nhà bếp chỉ còn vài cây cột mục nát.

Lưu lão thái căn nhà bếp cháy sạch tức giận giậm chân liên hồi,

"Cái lũ chuột đáng c.h.ế.t , thật sự hại nhà tàn tạ .

Mãn Chí, mau mua t.h.u.ố.c diệt chuột, loại t.h.u.ố.c độc nhất, mua nhiều diệt sạch hết lũ chuột"

"Chuột ư?"

Kể từ vụ việc ba năm , chuột ở thôn Đào Nguyên gần như trở thành vật may mắn.

Lý Vĩnh Quý trưởng thôn rõ ràng là phép diệt chuột đặt bẫy chuột.

Mặc dù , ba năm nay thôn Đào Nguyên xuất hiện bao nhiêu chuột, càng gây chuột họa.

Điều càng khiến dân thôn Đào Nguyên cảm thấy, chuột linh tính, chúng là bạn của họ.

Thật điều là do Tiểu Hôi ở đây, bây giờ Tiểu Hôi của Uyển Bảo hiển nhiên là vua chuột của thế hệ .

Với sự quản lý nghiêm ngặt của Tiểu Hôi, chuột bao giờ dám càn trong thôn, chúng chỉ thể ăn trộm lương thực ở những nhà địa chủ giàu bất nhân.

Lý Vĩnh Quý Lưu lão thái hại chuột, lập tức vui,

"Lưu lão thái, ngươi ý gì? Nhà ngươi cháy và chuột liên quan gì?

Chẳng lẽ ngọn lửa nhà ngươi là do chuột đốt , cho ngươi ngươi đừng ỷ chuột mà vu oan cho chúng.

Mấy năm nay chuột trong thôn chúng đều quy củ, nếu ngươi hạ độc chuột thì hãy cút khỏi thôn Đào Nguyên."

Lưu lão thái nhướng đôi mắt tam giác, bĩu môi,

"Trưởng thôn, xem gì kìa, nhà họ Lưu chúng của thôn Đào Nguyên, dù là trưởng thôn cũng thể vô cớ đuổi chúng .

Ba năm quả thật là của chúng , nên lúc đó đuổi chúng khỏi thôn chúng ý kiến.

đuổi chúng , phục khí.

Ta thấy chúng hạ độc chuột gì sai, ngoài mà hỏi xem thôn nào hạ độc chuột.

Chỉ thôn Đào Nguyên chúng cho nuôi mèo, cho đặt bẫy chuột, càng cho hạ độc chuột, còn tưởng chuột là tổ tông của chúng , chỉ thiếu điều lập bàn thờ cúng chuột mỗi ngày thắp ba nén hương thôi."

Nghe Lưu lão thái , chỉ Lý Vĩnh Quý mà ngay cả những khác trong thôn cũng ý kiến,

"Lưu lão thái, lời ngươi đúng , lúc quả thật là chuột cứu chúng , trưởng thôn bảo chúng cúng chuột.

Chỉ là bảo chúng đừng hại chuột thôi, điều đó gì sai? Làm thì ơn báo đáp."

“Hừ! Biết ơn báo đáp?

Ta thấy nhà họ Lưu căn bản ơn báo đáp là gì?

Hôm nay chúng bao nhiêu đến giúp họ dập lửa, nhưng lửa tắt các ngươi thấy họ một câu cảm ơn nào ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/chuong-69.html.]

Đừng uống một ngụm nước nhà nàng , ngay cả một lời cảm ơn chân thành cũng .”

, nhà họ Lưu căn bản đáng để giao hảo sâu rộng…”

Nghe những lời của bà con, Lưu lão thái hề cảm thấy , nàng trừng mắt những ,

“Mấy các ngươi là ? Các ngươi giúp dập lửa cảm ơn, chẳng qua là kịp thôi, một câu cảm ơn thôi thì gì mà quá lên như thế?

Mọi là bà con chòm xóm, giúp dập lửa chẳng là điều nên ?

Đợi đến khi nhà ngươi cháy, Mãn Chí nhà cũng sẽ giúp đỡ thôi…”

Một trong những chuyện liếc mắt khinh bỉ Lưu lão thái,

“Ta đây xin cảm ơn ngươi nhiều. Ngươi cứ yên tâm, cho dù nhà cháy thật cũng chẳng dám trông cậy con trai nhà ngươi .

Với cái bản tính của con trai ngươi, đợi đến dập lửa cho thì cả trăm cái sân cũng cháy rụi .”

Lý Vĩnh Quý giơ tay hiệu dừng tranh cãi,

“Thôi , đừng cãi nữa. Lửa dập xong thì cứ về . Dù cũng cùng một thôn, nhà ai cũng lúc khó khăn, khi cần giúp đỡ thì vẫn nên tay.

Có điều, cũng nên ơn báo đáp, đừng xem sự giúp đỡ của khác là điều hiển nhiên, kẻo nhà chuyện thì sẽ chẳng ai đến giúp nữa.”

Lý Vĩnh Quý xong còn ngụ ý Lưu lão thái một cái.

“Lưu lão thái, chuột nàng thể diệt.”

Lưu lão thái ngốc, nàng thôn trưởng đang ám chỉ , dù nàng cứ giả vờ hiểu thì Lý Vĩnh Quý cũng chẳng .

“Thôn trưởng, hôm nay trận hỏa hoạn nhà chính là do chuột gây , tại thể diệt chuột?

Ta đặt t.h.u.ố.c ở nhà khác, chỉ đặt ở nhà thôi.”

Lý Vĩnh Quý trừng mắt Lưu lão thái,

“Vậy cũng , nàng cứ khăng khăng lửa nhà nàng là do chuột gây , nàng xem chuột gây bằng cách nào?

Nàng đừng với chuột đốt lửa nhé?”

Lưu lão thái hùng hồn chỉ cái bàn chỉ còn trơ chân cháy rụi,

“Thôn trưởng, chuột tuy đốt lửa, nhưng chuột đổ nến bàn thờ nhà , nên mới gây hỏa hoạn.”

“Bàn thờ? Nến?” Lý Vĩnh Quý ngạc nhiên những nén hương, đèn cầy vương vãi trong sân,

“Lưu lão thái, đây mùng một cũng rằm, nàng thắp hương gì?”

Lưu lão thái nghiêm trang dối,

“Nhà chuyển về, mời bà đồng về phép trừ tà thì gì sai ?”

Trừ tà?

Uyển Bảo khi an ủi Tiểu Hôi xong, liền vội vã chạy đến xem náo nhiệt. Nghe những lời của Lưu lão thái, cô bé kìm mà lẩm bẩm chê bai,

“Xì, dám dám nhận, rõ ràng là mời bà thần lừa đảo về phép cướp phúc khí nhà , bây giờ là trừ tà, dám dám nhận thì là hảo hán…”

Giọng Uyển Bảo tuy lớn, nhưng Lý Vĩnh Quý đang xa cô bé rõ mồn một…

Đoạt phúc?

Đoạt phúc khí nhà họ Nhan?

“Lưu lão thái, nàng thật cho , hôm nay buổi lễ đó rốt cuộc là gì?

Nếu thật, bây giờ lập tức dọn cho !”

 

Loading...