Phúc Bảo Có Không Gian: Xuyên Năm Đói Kém, Thịt Cá Đầy Kho - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-11-26 08:45:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thằng bé bẩn thỉu nàng một chút cũng thích, càng thể đem viên kẹo dành cho ngũ ca mà cho ăn.

Thằng bé nuông chiều từ bé, vốn là nấy.

Giờ Uyển Bảo từ chối, lập tức chịu.

Lợi dụng lúc Uyển Bảo chú ý, trực tiếp vươn tay vồ mặt Uyển Bảo, Uyển Bảo kịp đề phòng liền cào mặt.

Cơn đau mặt khiến Uyển Bảo tức giận, nàng tuy điều nhưng xưa nay cũng để chịu thiệt.

Uyển Bảo nhanh chóng nhét kẹo túi đeo, trực tiếp vung nắm đ.ấ.m nhỏ, kiễng chân, một quyền đ.á.n.h thằng bé.

Ban đầu nắm đ.ấ.m nhỏ của Uyển Bảo định đ.á.n.h mặt thằng bé, nhưng khi gần đến mặt , Uyển Bảo đổi ý đ.á.n.h phần thịt mềm thằng bé.

Mặt đầy nước mũi, Uyển Bảo sợ lỡ chạm bẩn tay .

Trong đầu Uyển Bảo nhiều kiến thức y học, nàng rõ phần nào cơ thể con là đau nhất.

Khi thằng bé còn kịp phản ứng, Uyển Bảo tiếng động vung năm sáu bảy tám quyền .

Thằng bé đau đến mức kêu la oai oái, hai hàng nước mũi lớn ban đầu càng chảy ròng ròng xuống, Uyển Bảo thấy liền nhíu mày ghét bỏ, nắm đ.ấ.m định vung nữa cũng thu về.

Nàng còn vội vàng lùi một bước, sợ hai hàng nước mũi của thằng bé dính .

Đánh xong , Uyển Bảo phủi phủi bụi tay, thằng bé bẩn thỉu đang nữa, nàng chuẩn về sân nhà .

Chỉ là nàng còn kịp , thấy một bà lão gầy gò trông vẻ đáng ghét đang la hét chạy tới:

“Ai? Là kẻ nào c.h.ế.t tiệt cháu cưng của ?

Ôi chao, cục vàng của nãi nãi ơi, cháu đừng nữa, nãi nãi đau lòng c.h.ế.t.

Cháu mau cho nãi nãi là ai ức h.i.ế.p cháu, nãi nãi sẽ giúp cháu đ.á.n.h trả.”

Lưu Thuận Bảo đang t.h.ả.m thiết, thấy nãi nãi liền ngừng . Hắn hung hăng chỉ Uyển Bảo:

“nãi nãi, là nó, chính là con bé béo , là nó đ.á.n.h cháu, nó đ.á.n.h cháu đau lắm đau lắm.”

Hai bà cháu ai khác, chính là Lưu lão thái và cháu trai quý báu Lưu Thuận Bảo mới về làng hôm nay.

Mấy năm nay nhà họ Lưu vốn dĩ vẫn luôn ở thôn Tôn Gia Loan, năm ngoái những tránh nạn từ thôn Tôn Gia Loan đáng lẽ về thì đều về hết.

Những khác cơ bản là thể nữa.

Mặc dù nhà họ Lưu lòng cho lắm, nhưng Tôn Thúy Lan dù cũng là con gái của thôn Tôn Gia Loan, dù thôn Tôn Gia Loan cũng vắng ít nên họ tiếp tục ở thôn Tôn Gia Loan thì cũng ý kiến gì.

Lưu lão thái lớn tuổi mà vẫn an phận, ngày nào cũng cãi với trong thôn, mấu chốt là Lưu Mãn Chí lén lút trộm con gái nhà xuất giá quần áo.

Đây là chuyện hủy hoại danh tiếng khác, cô gái cũng là tính tình mạnh mẽ, tại chỗ liền đ.â.m đầu tường.

Mặc dù cuối cùng cô gái đó cứu sống, nhưng nhà họ Lưu mấy miệng ăn ở thôn Tôn Gia Loan chắc chắn thể ở nữa.

Người trực tiếp đuổi bọn họ ngoài, Tôn Gia Loan đuổi ngoài, Lưu lão thái đến nơi đất khách quê mà sống.

Thị vốn quen thói cậy thế hoành hành trong vùng quen , nên thị liền nghĩ đến Đào Nguyên Thôn.

khi bọn họ rời , nhà cửa và đất đai ở Đào Nguyên Thôn cũng bán, nay trở về Đào Nguyên Thôn chẳng khác nào trở về nhà .

Đối với việc bọn họ về làng, Lý Vĩnh Quý tuy vui nhưng cũng gì, dù cũng là bà con chòm xóm, cũng thể thật sự đuổi cùng g.i.ế.c tận.

Căn nhà họ Lưu tuy vẫn còn đó, nhưng hai ba năm thành bẩn nát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/chuong-58.html.]

Lưu Mãn Chí và Tôn Thúy Lan hai vợ chồng ở nhà dọn dẹp nhà cửa.

Lưu lão thái dẫn Lưu Thuận Bảo khắp làng tìm ôn chuyện, Lưu lão thái trò chuyện say sưa với khác, thấy đứa cháu bảo bối của tự chạy ngoài chơi.

Lưu Thuận Bảo đang lén lút chơi lúc thấy Uyển Bảo đang xổm bên gốc cây đếm kiến

Nói trở chuyện chính, Lưu lão thái đứa cháu trai của con bé mập ú mặt đánh, thị lập tức nổi giận.

Cục vàng cục bạc của lão Lưu một con bé ranh con đánh, còn thể thống gì nữa!

Thị cũng chẳng quản đối phương là con nhà ai, càng quản đối phương chỉ là một đứa bé ba tuổi, liền giơ tay sức vỗ về phía Uyển Bảo.

Uyển Bảo giật , lập tức cảm nhận một luồng ác ý nồng đậm, nàng kịp suy nghĩ mà nhanh chóng né tránh.

Lưu lão thái thấy một cái tát của đ.á.n.h hụt, lập tức càng tức giận hơn, thị chuyển tay vung thêm một cái tát nữa, Uyển Bảo nghiêm mặt né tránh nữa, đồng thời đá một cú bắp chân của Lưu lão thái.

Lưu lão thái phòng , Uyển Bảo đá một cái, đầu gối thị mềm nhũn, trực tiếp quỳ sụp xuống đất.

Lưu lão thái đang quỳ đất sững sờ một lát, thị ngờ một đứa bé con ức hiếp.

Thế còn thể thống gì, mụ Lưu xưa nay chỉ ăn chứ chịu thiệt, là Lưu lão thái "oa!" một tiếng lồm cồm bò dậy từ đất.

"Ngươi cái thứ tiện tì lòng độc ác thối nát, dám đá lão nương, thấy ngươi sống nữa .

Xem lão nương thu thập ngươi"

Lưu lão thái tiện tay nhặt một hòn đá to bằng nắm tay ở bên cạnh, lồm cồm bò dậy từ đất, hung hăng đập về phía đầu Uyển Bảo

Uyển Bảo dù thông minh đến mấy cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, nàng thấy Lưu lão thái ném đá về phía liền ngây , đúng lúc nàng nghĩ hòn đá sắp đập nát đầu thì một bàn tay to lớn tóm lấy cánh tay của Lưu lão thái

"Oa! Nhị thúc, thị đ.á.n.h cháu!"

Uyển Bảo ngẩng đầu thấy Nhan Phú Lượng liền "oa" một tiếng òa lên.

Nhan Phú Lượng vốn dĩ suy nghĩ lung tung, chỉ đứa cháu gái nhỏ mà thương yêu nhất đang bà lão mặt đánh.

Hắn hai lời, trực tiếp dùng sức vặn một cái

"Rắc!"

"A!"

Tiếng xương trật khớp cùng tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Lưu lão thái hỗn tạp vang lên.

Trong sân nhà họ Nhan lập tức chạy mấy , Trần Nhị Anh là đầu tiên , lập tức chạy đến bên cạnh Uyển Bảo.

"Uyển Bảo, chuyện gì ?

Sao nãy ?

ai ức h.i.ế.p con ?"

Nhìn thấy Trần Nhị Anh, cùng với cách Trần Nhị Anh gọi con bé mập ú , Lưu lão thái cuối cùng cũng nhận con bé mập ú mặt chính là đứa con bé ranh con mà năm xưa thị vứt bỏ.

Lưu lão thái Uyển Bảo hề cảm thấy chột chút nào, ngược còn tỏ cứng rắn hơn mấy phần, thị đồng thời thầm ghen tị vì nhà họ Nhan nuôi Uyển Bảo đến .

Hai năm nay tuy hạn hán phần thuyên giảm, nhưng những gia đình đủ cơm ăn cũng nhiều.

Nếu nhà họ Lưu bọn họ năm đó bất ngờ kiếm một khoản bạc lớn, thị cũng sẽ sống sung sướng như .

 

Loading...