Phúc Bảo Có Không Gian: Xuyên Năm Đói Kém, Thịt Cá Đầy Kho - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-11-26 08:45:36
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uyển Bảo lập tức cảm thấy m.ô.n.g lạnh toát.
Đối với lời của nương , Uyển Bảo hề phản kháng chút nào, nàng vội vàng líu ríu chạy đến bên Nhan Phú Lượng, ngoan ngoãn bắt chước dáng vẻ của Nhan Phú Lượng mà tấn mã.
Nhan Đại Xương thấy tiểu tôn nữ nhà phạt , vội vàng qua khuyên giải.
Trần Nhị Anh phát hiện ý đồ của , một tay kéo bếp,
“Ngươi cái lão phu bình thường năng đấy, cứ đến chuyện của Uyển Bảo là hồ đồ thế hả?
Quế Trân là nương của Uyển Bảo, nàng quyền dạy dỗ Uyển Bảo, chúng gia gia nãi nãi lúc cần bảo vệ thì bảo vệ, lúc cần khoanh tay cũng khoanh tay .
Người nương đang dạy dỗ con cái, ngươi tuyệt đối qua đó chỉ trỏ.”
“ Uyển Bảo còn nhỏ, con bé mệt cả ngày .” Dù lão nương nhà lý, nhưng Nhan Đại Xương vẫn chút xót xa.
Bất quá xót xa thì xót xa, lão nương nhà lý, con dâu là nương của Uyển Bảo, nương dạy dỗ con quả thật nên can thiệp.
Không can thiệp thì thôi, Nhan Đại Xương lén lút múc một phần cơm trong nồi hâm nóng, chuẩn lát nữa cho Uyển Bảo ăn.
Bên Nhan Phú Lượng và Uyển Bảo đang phạt .
Mấy còn trong nhà họ Nhan con lợn rừng trong sân mà sầu muộn.
Nhan Phúc Minh về phía lão cha nhà ,
“Cha, con lợn xử lý thế nào?
G.i.ế.c mổ ở trong thôn ? Hay là kéo phố bán?”
Nhan Đại Xương suy nghĩ một chút,
“G.i.ế.c mổ , con lợn rừng trông nhỏ.
Cái trấn nhỏ của chúng bán hết , thấy chi bằng g.i.ế.c một nửa, nếu trong thôn mua thì bán rẻ hơn một chút cho bà con.
Đã lâu ăn thịt thà, vặn thể cải thiện bữa ăn.
Nửa còn mang đến huyện thành bán, vặn mang theo mấy cây nhân sâm nhỏ .”
Nhan Phúc Minh cây nhân sâm đặt bàn,
“Cha, chuyện nhân sâm nên với trong thôn ạ?”
Nhan Đại Xương suy nghĩ một chút khẽ ,
“Nói .
Số bạc bán thịt lợn rừng ai cũng , ý của Uyển Bảo là dùng bạc bán sâm để nhà chúng một kế sinh nhai.
Thà rằng giấu giếm, chi bằng quang minh chính đại cho khác chuyện nhân sâm.
Cứ là Uyển Bảo theo Vân lão học y, hôm nay Phú Lượng cùng Uyển Bảo núi nhận d.ư.ợ.c thảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/chuong-48.html.]
Không cẩn thận đụng lợn rừng, chuyện Phú Lượng võ công ai cũng , thể săn lợn rừng cũng chẳng gì đáng ngạc nhiên.
Nhân sâm thì cứ là Uyển Bảo đào ở chỗ gặp lợn rừng trong núi, dù núi lớn như ai lên núi tìm cũng .
Vừa vặn chuyện lợn rừng và nhân sâm cùng , dù tò mò ghen tị thì cứ một thể .
Không đều nhà họ Nhan mấy năm nay vận khí , con lợn rừng và nhân sâm cũng đều là vận khí.”
Bây giờ trời tuy tối mịt, nhưng hiện tại là mùa hè, lợn rừng c.h.ế.t , nếu xử lý thì để đến mai thịt sẽ còn ngon nữa.
Ăn vội vài miếng cơm tối, Nhan Phúc Minh liền đến nhà Lý Vĩnh Quý chuyện lợn rừng và nhân sâm, qua đó chủ yếu là tìm Lý Thụ Sinh và mấy đàn ông thiết trong thôn cùng giúp xử lý lợn rừng.
Khi Nhan Phúc Minh còn mang theo hai con thỏ cho nhà họ Lý, Lý Vĩnh Quý từ chối một hồi cuối cùng chỉ đành nhận lấy.
Người nhà họ Lý Nhan Phú Lượng săn lợn rừng cũng vui mừng, Lý Vĩnh Quý càng vui vẻ hơn mà mang cả hũ rượu quý cất giữ bấy lâu ,
“Phú Lượng nhà ngươi thật lợi hại, ngay cả lợn rừng cũng thể săn . thủ của Phú Lượng quả là tệ, đừng là lợn rừng, cho dù là hổ cũng thể đ.á.n.h thắng …”
“Phì! Phì! Phì! Lão già ngươi gì thế hả? Hổ với hổ là ?”
Vợ trưởng thôn trừng mắt trưởng thôn một cái, “Hổ lợi hại bao, đó là loài ăn thịt . Lợn rừng tuy cũng lợi hại nhưng dễ đối phó hơn hổ nhiều. Nếu Phú Lượng thật sự đối mặt với hổ, nhỡ thương thì ?”
Bị lão thê nhà mắng một trận, Lý Vĩnh Quý gượng gạo, “Ha ha, chẳng qua là ví von thôi mà. Cái nơi chim thèm ỉa của chúng , một con lợn rừng là ghê gớm lắm , gì hổ.”
…
Dù là đêm khuya, nhưng chuyện nhà họ Nhan săn lợn rừng và đào nhân sâm vẫn nhanh chóng truyền khắp nơi. Mọi cũng ngại trời tối, ngoại trừ mấy Nhan Phú Lượng gọi đến giúp đỡ, những khác đến xem náo nhiệt cũng đông. Căn bản mỗi nhà đều đến thăm hỏi. Khi nhà họ Nhan sẽ bán rẻ một nửa thịt trong thôn, các nhà đều về bàn bạc xem nên mua bao nhiêu thịt…
“Thịt heo ngoài chợ bán mười sáu văn một cân, nãy chú Đại Xương họ chỉ bán tám văn, đây là rẻ hơn hẳn một nửa. Ta nghĩ nên mua nhiều một chút, cho đám trẻ con thỏa cơn thèm.”
“Tám văn quả thật là rẻ, nhưng cũng chỉ thể mua nửa cân nếm thử. Ngày tháng còn dài, trong nhà vốn mấy văn tiền, thể mua hết thịt . Lo liệu cuộc sống chung quy vẫn tính toán cẩn thận.”
“Thế nhưng trong nhà mười mấy miệng ăn, mới mua nửa cân thịt thì ai mà đủ ăn chứ? Mỗi một miếng còn chắc đủ chia.”
“Ăn thịt cũng là ăn cái vị thôi. Ngươi lúc đó cứ cho thêm nhiều củ cải bắp cải chẳng là , nửa cân thịt cũng là tí mỡ .”
…
Lý Thụ Sinh, Nhan Phúc Minh và mấy đàn ông trong thôn cùng thắp đuốc xử lý lợn rừng bên cạnh giếng nước ở hậu viện nhà họ Nhan.
Uyển Bảo và Nhan Phú Lượng vẫn đang tấn ở sân . Nhan Phú Lượng thì còn đỡ, bình thường y mỗi ngày đều tự rèn luyện. Một canh giờ tấn đối với y mà chỉ là chuyện nhỏ. Uyển Bảo, bình thường phần lớn thời gian chỉ ăn no ngủ thì chịu nổi.
Chưa bao lâu, đôi chân ngắn cũn của nàng bắt đầu đau nhức. Thế nhưng nàng vẫn căng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn kiên trì một cách nghiêm túc. Nhan Đại Xương thấy thì xót xa thôi. ông cũng dám tự ý bế Uyển Bảo về. Ông chỉ thể thăm dò Châu Quế Trân, “Quế Trân, nàng xem trời cũng còn sớm nữa, Uyển Bảo nhỏ như chắc chắn buồn ngủ . Nàng bé , là hôm nay dừng ở đây?”
Châu Quế Trân liếc Uyển Bảo đang đổ mồ hôi trán, tiểu nhân nhi mặt đỏ bừng, đầu và mặt đều đầy mồ hôi, đôi chân ngắn ngủn bắt đầu run rẩy, nhưng nàng bé vẫn bướng bỉnh đó. Châu Quế Trân bất đắc dĩ lấy khăn tay lau mồ hôi cho Uyển Bảo, “Được , rửa mặt ăn cơm . Sau nhớ kỹ những nơi nguy hiểm .”
Châu Quế Trân xong liếc Nhan Phú Lượng một cái, “Cha, nhị cũng ít thời gian . Hay là đừng bắt y nữa, để nhị và Uyển Bảo cùng ăn cơm ?”
“Nhị thúc, gia gia và nương tha thứ cho chúng . Đi thôi, chúng ăn cơm, bụng Uyển Bảo đói lắm …”
Uyển Bảo xong, đợi Nhan Đại Xương phản ứng, kéo Nhan Phú Lượng thẳng về phía phòng bếp…