Phúc Bảo Có Không Gian: Xuyên Năm Đói Kém, Thịt Cá Đầy Kho - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-11-26 01:55:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Phúc Minh gật đầu,

, những con chuột quá thông minh, giống như những binh sĩ lời .

Không ngờ chuột cũng loài , nỡ đặt t.h.u.ố.c diệt chuột nữa .”

Lý Vĩnh Quý đồng tình gật đầu,

đúng đúng, diệt chuột nữa, Đào Nguyên thôn chúng thoát hiểm bộ nhờ lũ chuột.

Phúc Minh, bên sẽ trông coi, ngươi hậu sơn xem , đưa về .”

Nhan Phúc Minh Lý Vĩnh Quý bảo hậu sơn vui mừng, y nửa đêm thấy con gái nhà y ,

“Vâng thúc, ngay.”

Nhan Phúc Minh xong liền nhanh chóng về phía hậu sơn, trông y vẻ vội vàng.

Lý Vĩnh Quý theo khỏi lắc đầu,

“Phúc Minh đang vội gặp vợ y ?”

Bên hậu sơn , đợi Nhan Phúc Minh tới, Nhan Đại Xương liền vội vàng hỏi,

“Thế nào ? Trong thôn ?”

Nhan Phúc Minh gật đầu,

“Vâng, nguy hiểm trong thôn giải trừ, thôn trưởng thể về nhà .”

Nghe thể về nhà , Nhan Đại Xương thở phào nhẹ nhõm, y trực tiếp chỉ năm t.h.i t.h.ể cách đó xa,

“Để ở đây lắm, Phúc Minh, con xem dẫn con cùng xử lý bọn chúng chỗ khác xa hơn một chút.

Tốt nhất là chôn ở trong rừng xa xa, bên lũ trẻ thường tới, vạn nhất dọa chúng .”

Nhan Phúc Minh mấy tên cường phỉ đất ngẩn một lát, khi y thấy một trong đó vết c.ắ.n của chuột, càng kinh ngạc hơn,

“Cha, bên cũng chuột tới ?”

Nhan Đại Xương ngẩn ,

“Cũng?

Chẳng lẽ trong thôn cũng chuột ?”

“Có, nhiều.

Những con chuột giống như quy củ , chúng giúp chúng đuổi bọn cường phỉ xong thì liền rút lui.

Cha, những tên cường phỉ đó hung ác, là kẻ từng g.i.ế.c .

Lần nếu lũ chuột giúp đỡ, thôn chúng thật sự lành ít dữ nhiều.

Con bao giờ thấy lũ chuột nào thông minh đến .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/chuong-33.html.]

Cha, cha lũ chuột là do ai triệu tới giúp chúng ?”

Nhan Đại Xương nhíu mày, liếc đứa cháu gái nhỏ đang Châu Quế Trân ôm trong lòng,

“Có lẽ là cao nhân nào đó thấy mắt, tay giúp chúng chăng.”

Cao nhân Nhan Thanh Uyển, lúc đang ngủ say trong lòng nương nàng, thậm chí còn khẽ ngáy ngủ.

Nhan Phúc Minh đang nghĩ xem nên xử lý mấy t.h.i t.h.ể , thì thấy Lý Thụ Sinh dẫn vác cuốc về phía hậu sơn.

Y liền vội vàng đón lấy,

“Là tới xử lý những thứ , mấy cái xác bên còn đang nghĩ cách xử lý đây, lát nữa đào một cái hố lớn hơn một chút xử lý hết luôn.”

Những đàn ông trong thôn, cho đến khi hậu sơn bên năm tên cường phỉ, cũng đều vô cùng kinh hãi.

Nương già, vợ con và lũ trẻ của họ đều đang ở đây, nếu Nhan Phúc Lượng ở đây, tối nay cho dù họ thắng ở trong thôn cũng sẽ vui nổi.

Họ Nhan Phú Lượng với ánh mắt cũng trở nên cung kính.

Một đêm kinh hoàng, may mắn kinh nhưng hiểm.

Thấp thỏm lo sợ lên núi, giờ thấp thỏm lo sợ xuống núi.

Vốn dĩ đuổi bọn cường phỉ là chuyện đáng mừng, nhưng khi họ tận mắt chứng kiến cảnh chuột c.ắ.n , trong lòng ít nhiều vẫn còn chút sợ hãi.

Vì triệu tập lũ chuột, Nhan Thanh Uyển hao phí ít tinh lực, giấc ngủ của nàng vô cùng sâu và cũng dài.

Đám chuột khi thành nhiệm vụ, tâm tư bỗng trở nên thông suốt hơn, sức lực cũng lớn hơn nhiều, ngay cả hình cũng béo lên ít.

“Quế Trân, Uyển Bảo vẫn tỉnh ?”

Châu Quế Trân nét mặt nặng trĩu lắc đầu: “Vẫn . Phụ , Uyển Bảo bệnh ? Đầu con bé cũng nóng, trông vẻ gì khó chịu, ngủ còn khẽ khụt khịt. Dù con bé tuổi ngủ nhiều, nhưng cũng đến mức nhiều thế . Tối qua chúng xuống núi thì con bé ngủ , giờ giữa buổi chiều mà vẫn tỉnh. Nhìn thế nào cũng thấy bình thường.”

Trần Nhị Anh từ vườn rau phía về, cũng lo lắng tới. Bà mở tã lót của Uyển Bảo , cẩn thận kiểm tra một lượt: “Trông quả thực gì bất . một hài nhi nhỏ bé ngủ lâu đến tè, cũng quấy, quả thực khiến yên lòng. Thật sự thì Phúc Minh và Quế Trân ôm con bé đến trấn tìm đại phu xem .”

Nhan Đại Xương lắc đầu: “Không ! Sáng sớm nay Vĩnh Quý sai đến trấn thăm dò, phát hiện các hiệu quán trấn đều đóng cửa, đường cái ít nạn dân đang về phía nam. Giờ tìm đại phu e dễ.”

Nhan Đại Xương dừng một chút, khẽ thở dài : “Uyển Bảo còn nhỏ thế , nếu con bé gì khó chịu cũng . Ta thấy chi bằng để Phúc Minh ôm Uyển Bảo tìm Bắc Sơn…”

“Bắc Sơn?” Nhan Phúc Minh ngẩn : “Phụ , ý là tìm Vân lão ?”

Nhan Đại Xương gật đầu: “, tìm Vân lão. Năm đó Phúc Lượng thương nặng, đại phu ở trấn và cả huyện thành đều khám qua hết mà ai trị . Vân lão chỉ cần vài thang t.h.u.ố.c cứu sống y, năm đó chúng từng thấy Vân lão tay, y chỉ am hiểu sơ qua y thuật mà thấy giống. Giờ trấn đại phu, chỉ thể ôm con bé đến chỗ Vân lão đ.á.n.h cược một phen.”

Châu Quế Trân xong vội vàng giục Nhan Phúc Minh: “Đương gia, mau lấy nai sữa hâm nóng, chúng lập tức đến Bắc Sơn.”

“Được, ngay.” Nhan Phúc Minh vội vàng chạy bếp lấy nai sữa hâm nóng trong nồi, đổ ống tre sạch, dùng nút gỗ bịt kín miệng ống. Sau đó y đặt ống tre vạt áo , giữ sát , như sẽ sợ nai sữa nguội.

Uyển Bảo ngủ lâu như ăn gì, đợi con bé tỉnh chắc chắn sẽ đòi uống sữa ngay, nên nai sữa nhất định mang theo.

Dọn dẹp xong xuôi, Châu Quế Trân ôm đứa bé, Nhan Phúc Minh tay xách quần áo, tã lót và khăn quấn của Uyển Bảo theo nàng.

Tối qua, trong thôn thổ phỉ hoành hành, bất kể lớn trẻ nhỏ đều mang ám ảnh trong lòng. Mọi đều ở trong nhà ngoài, hôm nay cổng thôn trông thật vắng vẻ tiêu điều.

Bắc Sơn chính là từ núi nhà họ Nhan thẳng về phía bắc, nơi Vân lão ở là một bãi đất bằng phẳng lưng chừng núi. Bình thường Nhan Phúc Minh và Nhan Phúc Lượng lên núi săn b.ắ.n đôi khi sẽ gặp y, vì chuyện Vân lão cứu Nhan Phúc Lượng năm xưa mà họ cũng coi như là quen…

 

Loading...