Phúc Bảo Có Không Gian: Xuyên Năm Đói Kém, Thịt Cá Đầy Kho - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-11-26 01:55:33
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện tại bên chỉ Châu Quế Trân đang ôm Uyển Bảo ngủ, Lưu lão thái chính là vì thấy bên chỉ một Châu Quế Trân, nên mới dám chạy đến.

Đối với Trần Nhị Anh, bà thật sự chút cãi , nhưng bà ngờ con dâu của Trần Nhị Anh cũng đèn cạn dầu.

Lưu lão thái trợn mắt Châu Quế Trân,

“Người nhà họ Nhan , ngươi thấy c.h.ế.t mà cứu!”

Dù lúc nhà họ Nhan ở đây, nhưng nhà họ Lý mặt.

Hoàng Lan Hoa, vợ của trưởng thôn, thấy Lưu lão thái tới liền vội vàng dậy từ chỗ nghỉ, tới mặt Châu Quế Trân,

“Lưu lão thái, chúng đều là láng giềng, nhà họ Nhan thấy c.h.ế.t cứu, mà là ngươi quá mặt dày.

Đứa cháu trai nhà ngươi mới sinh mấy ngày sức ăn lớn đến ?

Tới xin sữa mà cầm một cái bát ăn cơm lớn, ngươi cầm luôn cái chậu to mà đựng?”

Lưu lão thái lẩm bẩm nhỏ giọng,

“Chẳng cái chậu đó nặng quá, chạy khiêng nổi, nếu thể chỉ cầm cái bát nhỏ thế ?”

“Hừ!” Hoàng Lan Hoa lạnh một tiếng, nàng suýt chút nữa Lưu lão thái chọc tức đến bật ,

“Ngươi đúng là chuyện gì cũng dám .

Châu Quế Trân sữa cho ngươi , ngươi mau , đừng ở đây mà la lối nữa.

Vạn nhất dụ bọn cường phỉ núi tới, sẽ bảo phu quân ném mấy miệng ăn nhà các ngươi chắn bọn cường phỉ.

Nếu nhớ nhầm, Lưu Mãn Chí nhà các ngươi cũng coi là thanh tráng niên, tại ở trong thôn mà tới hậu sơn?”

Nghe đến đây, Lưu lão thái cũng chột , giọng nàng cũng vô thức nhỏ nhiều,

“Mãn Chí nhà từ nhỏ thể yếu ớt, hơn nữa nhà chỉ một Mãn Chí là lao động chính.

Vợ mới sinh mấy ngày, đương nhiên đỡ đần, tuổi cao thể chăm sóc hai nương con nàng .”

Thật chuyện Lưu Mãn Chí mặt trong thôn, Lý Vĩnh Quý sớm phát hiện .

Chính vì vợ của Lưu Mãn Chí mới sinh mấy ngày, nhà bọn họ chỉ một Lưu lão thái già, thêm đó Lưu Mãn Chí là kẻ nhát gan sợ phiền phức.

Còn lo sợ nếu trong thôn, lỡ như bọn cường phỉ từ chỗ canh giữ lọt thôn thì sẽ phiền toái.

Thế nên, khi Lý Vĩnh Quý Lưu Mãn Chí hậu sơn, trong lòng y cũng bớt lo lắng nhiều.

“Vợ Phúc Minh, hươu cái nhà ngươi nhiều sữa như , cho một chút thì chứ?

Ngươi cho , tự vắt…”

Lưu lão thái đưa tay sờ xuống bụng con hươu cái…

“Bịch! Bịch!”

Lưu lão thái còn kịp chạm con hươu cái thì nó nhấc vó lên “Bịch! Bịch!” hai phát đá nàng ngã vật xuống đất.

“Ôi da, đau c.h.ế.t .” Lưu lão thái đá ngã xuống đất, nàng ngẩn một lát bắt đầu la hét,

“Người nhà họ Nhan , chuyện con hươu nhà ngươi thương xong .

Ta thấy ngươi cứ bồi thường cho con hươu .”

“Lưu lão thái! Ngươi mặt dày quá ?”

Trần Nhị Anh đang dẫn lũ trẻ nhà xí về, lạnh lùng trợn mắt Lưu lão thái đang đất giở trò vô ,

“Nếu nhầm, là ngươi chủ động trêu chọc hươu nhà , trách ngươi hươu nhà sợ hãi là may , mà ngươi còn đến đây tống tiền khác.

Nếu vì cú dọa của ngươi mà hươu nhà mất sữa, sẽ tha cho ngươi .

Nhà các ngươi hết tới khác tới ức h.i.ế.p nhà họ Nhan chúng , hả? Các ngươi nghĩ nhà họ Nhan chúng ai ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/chuong-31.html.]

Lời của Trần Nhị Anh dứt, Nhan Phú Lượng và mấy đầu là Nhan Thanh Văn đều bên cạnh Trần Nhị Anh, giận dữ trừng mắt Lưu lão thái.

Lưu lão thái khỏi rùng một cái, nhưng chiếm lợi lộc nàng vẫn vô cùng vui, bướng bỉnh ,

“Đại tẩu nhà họ Nhan, xem ngươi lời gì kìa, cũng .

Chỉ là nghĩ tới đứa cháu trai lớn nhà đang đói oa oa, sữa uống, thấy hươu cái nhà ngươi vẻ nhiều sữa, đứa con nha… đứa cháu gái nhà ngươi là con bé thì sức ăn ít, nên tới xin một chút sữa cho đứa trẻ uống.

Ngươi xem con dâu nhà ngươi thật nhỏ mọn, một chút sữa cũng cho.

Chúng đều là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, đừng bây giờ là năm đói kém, cho dù là những ngày bình yên, nhà đông vay nhà tây một đấu gạo, nhà tây vay nhà đông một chén sữa, đó cũng là chuyện thường tình.

Ta thấy con dâu Quế Trân nhà ngươi bế đứa trẻ tiện, nên mới nghĩ tự động tay vắt sữa, ngờ con súc sinh hất hai vó.”

“Hừ!

Ngươi đây là ức h.i.ế.p Trần Nhị Anh dễ chuyện ?

Cầm cái bát ăn cơm lớn như tới ? Đứa cháu trai nhà ngươi thể ăn nhiều hơn cả heo con ?

Đừng một đứa trẻ sơ sinh, thấy cả nhà các ngươi cũng thể uống no .

Ngươi cũng đừng ở đây mà nhảm với nữa, giữa đêm khuya khoắt thế thời gian rảnh rỗi mà chuyện phiếm với ngươi.

Sữa hươu nhà , cho ngươi cũng … nhưng , sữa thì lấy lương thực đổi.”

“Cái gì?”

Lưu lão thái Trần Nhị Anh, nàng Trần Nhị Anh thể cho sữa hươu còn vui vẻ, ngờ lấy lương thực đổi.

Cơn giận của Lưu lão thái bốc lên hừng hực, nàng lập tức bật dậy từ đất, chỉ Trần Nhị Anh,

“Trần Nhị Anh ngươi cũng quá tàn nhẫn , chỉ mấy ngụm sữa mà ngươi bắt lấy lương thực đổi.

Bây giờ là năm đói kém, lương thực quý giá đến nhường nào?

Những lương thực đó là khẩu phần ăn của mấy miệng ăn nhà , cho ngươi chúng sống thế nào.

Hơn nữa, ngươi đừng quên, đứa trẻ trong lòng con dâu ngươi mang huyết mạch nhà họ Lưu của chúng , thế nào nữa chúng cũng là của nó.

Nếu hôm nay ngươi thấy c.h.ế.t cứu mà để đứa cháu trai lớn của c.h.ế.t đói, sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ.”

Trần Nhị Anh lạnh nhạt liếc Lưu lão thái một cái,

“Lưu lão thái, đừng nhảm nữa!

Ta rõ ràng, sữa thì lấy lương thực đổi.

Nếu , miễn bàn!”

Vừa khi Trần Nhị Anh tới, nàng thấy Tôn Thúy Lan đang lưng về phía đám đông để cho đứa con trai của nàng bú.

Đêm khuya thanh vắng, ở ngoài trời, tiếng nuốt ực của đứa bé vẫn rõ ràng.

Nàng cũng là phụ nữ từng nuôi con bằng sữa Nương, từ tiếng nuốt ực ực của đứa bé, thể rằng sữa của Tôn Thúy Lan hề tệ.

Nếu đứa bé thực sự sữa uống mà đang đói bụng, Trần Nhị Anh nhất định sẽ cho họ một chút sữa để đứa bé ăn.

bây giờ xem , kẻ uống sữa là đứa bé sơ sinh , mà là mấy lớn nhà họ Lưu .

Trần Nhị Anh đương nhiên kẻ ngốc, sữa thừa thãi đó nàng chi bằng cho mấy đứa cháu nhà uống còn hơn…

Lưu lão thái thấy nhà họ Nhan chịu nhượng bộ một chút nào, hết cách nàng đành xám xịt cầm cái bát ăn cơm lớn của về.

Đột nhiên, Nhan Phú Lượng ngưng thần lắng cẩn thận, nghiêm túc về phía ,

“Mọi cẩn thận, tới…”

 

Loading...