Phù Xuyên - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-29 05:40:41
Lượt xem: 283

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta men theo con đường nhỏ, đến một hoa viên hẻo lánh, rõ ràng là ban ngày ban mặt, mà nơi yên ắng đến đáng sợ, như thể c.h.ế.t hết cả .

 

Đằng đột nhiên tiếng động, lách hòn giả sơn trốn , bám khe hở ngoài.

 

Chỉ thấy một tên tiểu tư theo chủ nhân, ngừng lóc van xin: "Gia, là nô tài sai , nô tài nhất thời hồ đồ, cầu xin ngài tha cho nô tài..."

 

Hắn quỳ phịch xuống bên ao sen, vung tay tự tát mặt , chỉ thôi cũng thấy đau .

 

Vị công tử quý tộc lưng , một lát hỏi: "Uống mấy cân Nữ Nhi Hồng mà hồ đồ đến mức ?"

 

Hắn với giọng điệu lười biếng, mới rõ, ngờ là Thẩm đại nhân.

 

Hắn mặc một bộ cẩm y màu đỏ yên chi, đôi mắt hoa đào híp , vẻ mặt giễu cợt.

 

Hắn đang , nhưng nụ còn lạnh hơn cả đao g.i.ế.c , chẳng còn chút thiện nào như lúc mới gặp.

 

Hắn co một chân bệt xuống đất, kẻ mặt nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ coi như một trò vui.

 

"Gia, nô tài dám ăn cháo đá bát nữa, Dương tiểu thư... cô chắc là ngài..."

 

Dương tiểu thư? Ta nhớ , đó là cô nương của phủ Tướng quân.

 

Lời của tên tiểu tư còn xong, Thẩm đại nhân đột nhiên vươn tay túm lấy gáy , ấn đầu ao sen.

 

Tiếng sặc nước đến nghẹt thở vang lên khắp ngóc ngách.

 

"Ta thấy ngươi đúng là say nhẹ ."

 

Thẩm đại nhân thu nụ , đôi môi mỏng mấp máy.

 

Đợi trong nước sắp hết động đậy, mới lôi lên, hỏi: "Giờ thì tỉnh ?"

 

"Tỉnh..."

 

Thấy mơ hồ đáp như con cá c.h.ế.t, khẩy, vẻ mặt nhuốm màu điên cuồng.

 

"Tỉnh ? Muộn ."

 

Ta bưng chặt miệng , dám phát một tiếng động nào.

 

Cho đến khi ngừng giãy giụa, quăng ao sen, trái tim vẫn đập loạn xạ.

 

Vậy mà Thẩm đại nhân, mới g.i.ế.c một mạng , ung dung rút khăn tay lau vết bẩn tay.

 

Chuyện như thế , hẳn là ít .

 

Hắn cúi đầu, tại chỗ đang nghĩ gì. Ta thầm cầu nguyện cho mau chóng rời , nhưng cố tình ngước mắt lên, thẳng về phía .

 

Có một khoảnh khắc, chắc chắn thấy .

 

7.

 

"Là cô tự đây, mời cô ."

 

Hắn quả nhiên phát hiện trốn hòn giả sơn.

 

Ta do dự một lúc, đành chai mặt chui .

 

"A... là cô ."

 

Giọng điệu Thẩm đại nhân bình thản, cứ như thể hai chúng tình cờ gặp phố, chào hỏi một tiếng .

 

Ánh mắt dừng hòm t.h.u.ố.c của : "Có đồ cầm m.á.u ?"

 

Ta rụt cổ gật gật đầu.

 

Hắn vẫy tay gọi qua, đó cởi ống tay áo bó, để lộ vết đao cánh tay.

 

Vết thương là vết thương cũ, chắc là lúc nãy dìm rách , rỉ ít máu.

 

Ta cố tỏ bình tĩnh, nhưng tay run lên, t.h.u.ố.c bột màu trắng rắc đầy lên .

 

Ta cứng đờ dám cử động.

 

Hắn bật khanh khách một lúc, trêu chọc: "Đồ nhát gan, dám chạy loạn trong phủ của ."

 

Ta nghĩ đây là một câu hỏi, nên ngoan ngoãn trả lời: "Ta tình cờ gặp Phụ Quốc Công."

 

Không khí lập tức rơi tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

 

Tiếp đó, thấy Thẩm đại nhân ôm bụng ngặt nghẽo.

 

"Nếu cô tìm một quyền thế, cô thấy thế nào?"

 

Hắn xong, chống cằm khoanh chân hỏi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/phu-xuyen/chuong-3.html.]

 

Cái điệu bộ ung dung thoải mái , suýt nữa quên mất ao sen còn đang một .

 

Ta mím chặt môi lên tiếng, tha mà tiếp tục trêu , dùng giọng điệu vô cùng khoan khoái để vẽ viễn cảnh tương lai:

 

"Đến lúc đó g.i.ế.c , cô đưa đao, thế nào? Tiện thể, dạy vài cách g.i.ế.c thấy máu, nào cũng dính bẩn đầy , cũng phiền phức lắm."

 

"Thẩm đại nhân đùa , hứng thú với việc g.i.ế.c ."

 

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, thu dọn hòm thuốc, chờ cơ hội rời .

 

Thẩm đại nhân "Ồ" một tiếng, chút nhàm chán mà vê vê vết m.á.u đầu ngón tay, nhếch môi: "Phàm là kẻ ở vị trí cao, đếm một là dính một , tay ai là dính máu. Cô gả cho Phụ Quốc Công, nhưng cô bối cảnh, can đảm, e là ông coi trọng cô ."

 

Ta bạo gan phản bác : "Lẽ nào g.i.ế.c vô tội chính là cái gọi là can đảm?"

 

"G.i.ế.c vô tội?"

 

Hắn vươn tay bóp cằm , ghé sát , mũi đối mũi, mắt đối mắt, môi chỉ cách trong gang tấc.

 

"Nếu hôm nay cô c.h.ế.t thì là mất mạng, cho cô một cơ hội g.i.ế.c , cô cảm thấy đang g.i.ế.c vô tội ."

 

Đôi mắt ánh lên vẻ u tối, giống như một con dã thú đói khát, khiến sợ hãi.

 

là kiểu , càng sợ càng bình tĩnh.

 

Ta xin : "Nếu là để tự vệ, đương nhiên tính là g.i.ế.c vô tội, là lỡ lời mạo phạm đại nhân, xin ngài."

 

Hắn chép miệng, buông :

 

"Nhàm chán, cô la hét hai tiếng cho , sợ g.i.ế.c cô diệt khẩu ?"

 

"...Thẩm đại nhân lạm sát vô cớ."

 

Ta đeo hòm t.h.u.ố.c dậy, hừ cảnh cáo : "Vậy thì cô giữ cho kỹ cái miệng của , đừng để và cô rơi bước đường một mất một còn."

 

8.

 

Từ đó về , thường xuyên đụng mặt Thẩm đại nhân ở phủ Phụ Quốc Công.

 

là ứng với câu 'oan gia ngõ hẹp'.

 

Thỉnh thoảng, sẽ nhét cho ít kẹo hoặc điểm tâm.

 

Nếu từ chối, sẽ hì hì trêu : "Ăn , mấy thứ , đều sẽ tính sính lễ mà Quốc Công gia đưa cho cô, cô cần tiết kiệm giúp ông ."

 

Sau đó đợi đỏ mặt như đ.í.t khỉ, ba chân bốn cẳng chạy mất, liền thấy tiếng khoái chí ở đằng .

 

Thế là khôn , hôm nay gặp mặt, đợi mở lời, tự giác giật lấy hộp điểm tâm ngón tay .

 

Ta chắp tay cảm ơn, rời , tiêu sái tự tại.

 

Trên đường gặp Lý Cẩn, đoán chừng là đến thăm Lão thái quân.

 

Tỷ tỷ bên cạnh , khi ban hôn, trang phục của tỷ ngày càng xa hoa, cạnh Lý Cẩn, trông cũng xứng đôi.

 

Tỷ cong cả mắt: "...Hôm qua đến chùa An Quốc dâng hương, cầu cho Điện hạ một lá bùa bình an, tiện thể cầu cho bá phụ quan vận hanh thông."

 

Lý Cẩn gật đầu đáp: "Nàng lòng ."

 

Hắn trông khí sắc tệ, xem bá phụ chăm sóc chu đáo.

 

Tỷ tỷ lúc nhắc đến quan vận hanh thông, là ý ngầm ám chỉ.

 

"Dù bá phụ cũng nuôi khôn lớn, chuyện nhỏ như thế là điều nên ..."

 

Tỷ đầu liền thấy , nụ cứng đờ mặt.

 

Gần đây tỷ chăm chỉ chạy đến chùa An Quốc, còn tưởng tỷ cầu phúc cho cha , cầu cho họ suối vàng an nghỉ.

 

Hóa , là để cầu công danh cho bá phụ ...

 

Ta nghiến răng, cúi đầu nhường đường, nhưng Lý Cẩn cũng dừng bước theo.

 

Hắn trưng bộ mặt khó chịu, sắp kiếm chuyện:

 

"Cô cứ ngươi dứt khoát như , hóa cho đủ chỗ , thèm ngó ngàng đến Đông Cung nữa ."

 

Ta thầm nghĩ nào thèm ngó ngàng đến Đông Cung, thèm ngó ngàng đến ngươi thì .

 

lời cuối cùng vẫn , thấy phí nước bọt.

 

Lý Cẩn bực bội, ánh mắt rơi hộp điểm tâm tay .

 

Hắn tiếp tục khiêu khích: "Gan cũng to thật, đồ tiến cống của ngự tứ mà cũng dám trộm?"

 

Loading...